Asahiyama Zoo

Ultimate

Administrator
Staff member
LOCATION
Asahiyama Zoo
▶ Asahiyama Zoo
ye3c2adow94.jpg
DESCRIPTION
Asahiyama Zoo
INSPECTABLE ITEM
Chuồng thú
Quầy bán nước
Quầy bán đồ ăn
Gò tuyết
Quầy bán đồ ăn cho thú
Chuồng cánh cụt
Chuồng hải cẩu
Chuồng gấu tuyết
Chuồng sói tuyết
Chuồng báo tuyết
▶ Floor Plan
4jdcv8k98a4.jpg
DESCRIPTION
Floor Plan
INSPECTABLE ITEM
FLOOR PLAN (không thể Inspect)





 
Last edited:

Ultimate

Administrator
Staff member
CHAPTER 1: THE ENIGMA ON THE MAGLEV TRAIN
Maglev Train, 16-5-2057


Sáng hôm sau, Alastor đứng đợi Carolina ở trước cổng khách sạn và cả hai được tài xế Taka chở tới sở thú cách đó tương đối xa. Trên xe có cả một người cảnh sát nữa đi cùng với họ, người cảnh sát bảo họ cứ tự nhiên và chỉ theo dõi hai người phòng khi có chuyện gì bất trắc thôi. Alastor hiểu là họ được tin tưởng, nhưng phía cảnh sát vẫn muốn giữ họ trong tầm mắt.


Alastor Seraphynius
Vườn thú này, nhiều động vật xứ lạnh phết.


Chàng trai tóc hồng dừng lại ở chỗ mua đồ ăn cho thú. Đồ ăn khoái khẩu của đám chim cánh cụt là tôm krill, mỗi con nặng khoảng 2g và người xem có thể thăng cho đám cánh cụt ăn. Loại mà Alastor mua là tôm khô, cậu ta đưa cho Carolina một gói để cô có thể quăng cho đám cánh cụt, Alastor nghĩ là cô thích mấy con thú dễ thương như cánh cụt hơn là mấy chuồng thú của đám báo tuyết hay sói trắng.


Alastor Seraphynius
Mà chắc cũng không lạnh bằng cõi lòng người đẹp.


Alastor cố huých nhẹ vai của Carolina. Chả biết cô có né không nhưng biết đâu vẫn được. Dẫu sao thì Carolina cũng đồng ý đi chơi với người ta, tức là đi chơi với Alastor thì tốt hơn là khoảng thời gian trống một mình.


 
Last edited:

Carolina Scott

Alastor Seraphynius


Sở thú Asahiyama. Ngày 16, tháng 5, năm 2057.

Alastor huých vào vai nó, đặt dấu chấm cho lời bình. Carolina nghe, mà chẳng biết nên hiểu sao cho phải. Cậu huých nhẹ lắm, không đủ để nó mất thăng bằng, nhưng là cách tốt để con bé tự hỏi liệu lời nọ là thật lòng hay chỉ bông đùa thoáng qua.

Nó nheo mắt, ngẩng đầu lên khỏi gói tôm khô trong tay để thấy nét đùa cợt trong nụ cười của cậu. Đùa cợt, và có chút tự mãn.

Carolina chẳng thèm nhìn nữa. Người không chân thành, nhìn nhiều mỏi cổ. Nó chúi mặt xuống tấm bản đồ sở thú, thầm chọn những nơi mình muốn thăm. Nó tự vấn về quyết định tối qua, nhưng chuyện quá khứ nào có thể thay đổi?

"Cậu muốn thăm động vật nào không?"

"Tớ muốn ngó qua hết nên đi đâu trước cũng được. Có hai điểm phải đi là chuồng cánh cụt và sói tuyết."

Carolina chìa tấm bản đồ ra cho Alastor xem. Giọng nó tỉnh bơ, ngón tay vẽ nối hai điểm kia với nhau, và nhất định không thèm nhìn người ta lấy một lần.
 
Last edited:

Ultimate

Administrator
Staff member
CHAPTER 1: THE ENIGMA ON THE MAGLEV TRAIN
Maglev Train, 16-5-2057


Alastor Seraphynius
Động vật hả? Không có, well cũng có khi có, chắc là cáo Shakhalin.


Động vật hoang dã mà bạn có thể gặp nhiều nhất ở Hokkaido là cáo Sakhalin. Loài cáo này có kích thước lớn hơn cáo đỏ trên đất liền của Nhật Bản. Mùa đông lông của chúng cũng phát triển dày và mượt hơn, trông vô cùng đáng yêu. 10 loài động vật hoang dã biểu tượng của Hokkaido. Bạn có thể nhìn thấy cáo Sakhalin ở hầu hết khu vực ở Hokkaido, từ đồng bằng đến cao nguyên, thậm chí cả trong nội thành. Tuy nhiên, đừng cố chạm vào chúng vì cáo Sakhalin có thể mang một loại ký sinh trùng gọi là echinococcus, chỉ có thể điều trị bằng Albendazole and mebendazole.


Alastor Seraphynius
Err... cảm ơn.


Alastor cố vòng qua sau để nhìn ké sau lưng Carolina, tuy nhiên người đẹp đang ẩn nấu sau lớp khăn choàng có vẻ nhất quyết không nhìn Alastor như thể cậu là con Medusa trong truyền thuyết, Carolina mà nhìn vào là hóa đá ngay. Không biết là do lấy cớ nhìn chung bản đồ hay sao mà Alastor nhích lại gần Carolina hơn chút chút. Nắm rõ đường tới chuồng cánh cụt, Alastor rảo bước cùng cô gái tới đó. Vừa đi, trai tóc hồng vừa nhìn cô gái, hơi nghiêng đầu hỏi:


Alastor Seraphynius
Cậu có bao giờ bỏ khăn quàng cổ không?


 

Carolina Scott

Alastor Seraphynius


Sở thú Asahiyama. Ngày 16, tháng 5, năm 2057.

Tấm bản đồ được Carolina duỗi ngang tay, chìa ra trước mặt người nọ, nhưng dường như vẫn chưa đủ để Alastor nhìn rõ. Cậu thu hẹp khoảng cách, mái đầu hơi cúi, nom chăm chú những con đường chằng chịt trên mặt giấy xanh xanh. Nó đưa mắt nhìn qua bờ vai, để thấy nét cong cong trên đôi môi ẩn hiện nụ cười. Một giây, hai giây, ba giây, đủ thời gian để đưa ra một kế sách vẹn toàn. Carolina dúi tấm bản đồ vào tay Alastor.

"Mình đi thôi."

Tiến hai bước thật dài theo con đường định sẵn, nó ngoái đầu gọi cậu bạn. Lần này, đôi mắt nâu nhìn thẳng vào ai kia, tưởng như chẳng biết chút gì về khoảng cách khi nãy. Nó đợi Alastor bắt kịp mới bắt đầu cuộc hành trình. Hai người sóng vai trên con đường lát đá, và chẳng mất quá lâu để khoảng im lặng bị phá vỡ.

Chiếc khăn làm từ len cashmere nhẹ bẫng, ấm áp bao quanh bờ vai, chặn đi phần nào những cơn gió lướt qua. Carolina vô thức chỉnh lại nếp gấp trên cổ, nghiêng đầu trả lời:

"Có chứ, khi nào trời ấm."

"Tớ nghe bảo Hokkaido sẽ lạnh, nhưng chẳng nghĩ tháng năm vẫn cần dùng tới khăn. Cũng may vì chuyến này đã mang theo."

Nó tự nhiên tiếp lời, tránh cuộc nói chuyện trở nên cụt lủn. Caro không ngại những khoảng yên lặng, nếu người bên cạnh cũng như vậy. Với Alastor, có lẽ sẽ không tệ nếu nó nói nhiều hơn đôi chút. Carolina đâu phải kẻ lạnh lùng, đúng chứ?

"Cậu có tới Hokkaido chơi bao giờ chưa?" - Nó hỏi.

-
Chẳng mấy chốc điểm đến đã ở trước mắt. Đàn cánh cụt lật đật nối đuôi nhau trên mặt tuyết. Chúng nó nhìn nhau, chẳng biết giao tiếp điều gì, cùng lật đật nhảy ùm xuống mặt nước. Toàn bộ quá trình, được Carolina thu lại qua ống kính điện thoại. Khóe môi vô thức kéo lên, đôi bàn tay nhấn gửi chiếc video dễ thương cho chị Yuina.

[Chị xem nè, em đang ở sở thú Asahiyama]

Bỏ lại chiếc điện thoại trong túi áo, ánh mắt nó dõi theo sinh vật tròn tròn, gương mặt thả lỏng vô thức vui vẻ hơn đôi chút. Carolina nghiêng đầu nhìn cậu bạn, trông hắn ném những con tôm khô qua thanh chắn, chẳng biết đang nghĩ gì.

"Alastor, trả cậu này."

Gói tôm khô trong tay chưa được xé mở, nhẹ gõ trên cánh tay người kia, ý bảo cậu cầm lấy.
 

Ultimate

Administrator
Staff member
CHAPTER 1: THE ENIGMA ON THE MAGLEV TRAIN
Asahiyama Zoo, 16-5-2057


Alastor Seraphynius
Ê từ từ....


Cô chạy tương đối nhanh như kiểu cô gái ở buổi hẹn đầu tiên và đối phương không được như kì vọng vậy. Lúc đầu chàng trai có cảm giác cô nàng đi nhanh ra phết, kiểu thuộc dạng né thính hay sao. May mà vừa đi được một đoạn xa xa thì cô nàng cũng biết đường dừng lại chờ người kia. Alastor vừa đi vừa gấp cái bản đồ vừa bị dúi vào tay.


Alastor Seraphynius
Vậy để mình cầu cho trới ấm nhanh.


Thú thực tóc hồng muốn nhìn thấy cổ của Carolina. Qua Mittelos từ tháng 12 và có vào lớp 31A không ít nhưng Alastor vẫn chưa nhìn thấy Carolina bỏ khăn quàng cổ bao giờ. Biết đâu Carolina là một con rokurokubi - một dạng quái vật trong truyền thuyết Nhật có cái cổ dài cả mét. Chàng trai vừa đi theo cô vừa nhìn thấy cô thu lại video gửi cho đàn chị của cô gái thì phải. Nghe nói cô là chị em không cùng cha nhưng khác mẹ của Yuina Shirakawa, tốc kiếm trường Mittelos.


Alastor Seraphynius
Lần đầu mình tới luôn, chỗ này hơi lạnh.


Chàng trai vứt mấy con tôm khô cả vốc xuống, như kiểu không hẳn là thích mấy trò này nhưng cũng không hẳn là ghét. Cơ bản mấy bọn thú này ở trong vườn thú được nuôi ăn no ngủ kỹ, người ta bán cho du khách đồ ăn để họ cho mấy con này ăn thêm nữa thì chả là moi tiền du khách. Carolina lúc này thấy Yuina nhắn lại emoji con mèo đỏ mặt vùi đầu vào cái gối. Yuina nhắn thêm cho Caro vài chữ: Cute quá à. Alastor xé tiếp gói tôm khô và ném xuống cho đám cánh cụt. Cả đám chạy lạch bạch tới gần chỗ của Alastor. Chàng trai quay qua nhìn Carolina, cô nàng có vẻ không thích cho động vật ăn.


Alastor Seraphynius
Cậu ghét cánh cụt hay là cậu ghét động vật nói chung hay là chỉ không muốn cho bọn nó lên cân?


 
Last edited:

Carolina Scott

Alastor Seraphynius


Sở thú Asahiyama. Ngày 16, tháng 5, năm 2057.

"Không muốn bọn nó lên cân." - Carolina không nghĩ quá nhiều, đơn giản đáp bằng giọng điệu bình bình như thường lệ. - "Với cả, biết đâu cậu sẽ thấy niềm vui trong việc này nhiều hơn tớ."

Nó trông Alastor thả từng vốc tôm khô xuống, nghe chừng câu nói kia cũng không đúng lắm. Đôi môi nó khẽ mím, chẳng định bàn luận thêm, nhưng đám cánh cụt nào có biết chuyện đấy. Chúng chẳng quản người cho ăn đang nghĩ tới điều gì, lạch bạch tiến lại gần những miếng mồi rơi trên mặt tuyết bằng hai chân ngắn tủn, cái mỏ cam cam chìm trong đám lông đen tuyền đớp lấy món ăn vặt yêu thích.

Men theo con đường đá bao quanh khu vực dành cho cánh cụt, một đường hầm mở ra dẫn xuống phía dưới, phía trên có bảng hiệu đề 'Đường hầm cánh cụt'. Trên lối vào hắt ra ánh sáng xanh thẫm, nhẹ nhàng xao động. Đường hầm dẫn người tham quan xuống dưới mặt nước, ngay phía dưới nơi Carolina và Alastor vừa đứng. Chúng nó xuyên qua lòng hồ, để thấy đám cánh cụt bơi lội như cá trong làn nước xanh trong. Ánh mặt trời xuyên qua mặt nước, lấp lánh hư ảo chiếu lên con đường, phủ trên bờ vai của những vị khách bước qua.

Hai người đứng lại một lúc, nhìn ngắm loài động vật lù đù trên cạn hóa thành thợ lặn lão luyện. Carolina dõi theo dáng hình nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc ánh nhìn đã bị cuốn theo bé cánh cụt nào đó, không rời mắt.

"Alastor, cậu biết vì sao chúng nó dù không thể bay, nhưng được gọi là chim cánh cụt không? - Nó lơ đễnh hỏi, giọng điệu mang đôi phần tò mò.

caption.jpg
 

Ultimate

Administrator
Staff member
CHAPTER 1: THE ENIGMA ON THE MAGLEV TRAIN
Asahiyama Zoo, 16-5-2057


Alastor Seraphynius
À... Ý là nếu mình cũng thích vừa vừa thôi à.


Alastor nghĩ bắt mạch của cô gái này chắc khó lắm. Ví dụ Carolina bảo thích động vật thì cậu có thể bảo thích để có tí gì đó đồng điệu, nhưng Carolina nói biết đâu Alastor tìm thấy niềm vui ở việc này nhiều hơn tức là bản thân cô cũng không quá mặn mà với việc chơi với mấy con cánh cụt này. Chính ra có khi chị Yuina còn thích mấy con thú kia hơn là cả hai người bọn họ. Giờ bị hỏi là thích xem chuồng con nào với con nào thì chắc Alastor cũng quên luôn. Mấy con cánh cụt khá là dễ thương, chàng trai tự nhủ.


Alastor Seraphynius
Hm, mà cũng không tệ.


Chàng trai ngước mắt nhìn theo Carolina lúc cả hai đi xuống dưới đường hầm, nhận ra mấy con cánh cụt đang bơi phía trên. Miệng của Alastor nhoẻn cười khi nhìn thấy mấy con cánh cụt mụp mạp bơi qua làn nước trên đầu. Khung cảnh phía dưới mặt nước không thể nói là đẹp, mà phải nói là diệu kỳ. Mải nhìn đám cánh cụt thì Alastor quên bẵng việc ngó gương mặt của Carolina cho tới khi cô cất giọng hỏi.


Alastor Seraphynius
Hử, không? Chắc là vì cánh bị cụt, ngắn quá? Nên không bay được.


Tóc hồng không biết Carolina có dụng ý gì không nhưng Alastor chưa bao giờ nghĩ tới chuyện đó, tại sao cánh cụt lại gọi là cánh cụt. Chàng trai nghĩ Carolina cũng là người sâu sắc chứ không đến nỗi lơ đễnh như cậu cảm thấy từ ấn tượng đầu tiên gặp.


Alastor Seraphynius
Cậu có câu chuyện gì thú vị đằng sau cái tên đó hả?


 

Carolina Scott

Alastor Seraphynius


Sở thú Asahiyama. Ngày 16, tháng 5, năm 2057.

"Ra là vậy." - Carolina đáp lời Alastor. Giọng nó nhàn nhạt, không phủ nhận, cũng chẳng đồng ý.

"Nhưng phía sau không có câu chuyện nào cả, tớ chỉ đang nghĩ vài thứ thôi."

Ngừng một lúc, nó dõi theo hai bé cánh cụt đuổi nhau dưới mặt nước. Hai bóng hình lượn qua nơi đáy sâu và nhanh chóng trở về với đất liền. Trông ra từ đường hầm, qua mặt kính, màu trắng đen phản chiếu xao động mơ hồ qua làn nước. Nó đoán, có lẽ vị khách nào đó đã mang tới thêm tôm khô, và những bước lạch bạch vui vẻ lại ùa ra đón lấy món khoái khẩu. Carolina thoáng chần chừ, trước khi cất lời một lần nữa:

"Tớ nghĩ... bọn cánh cụt này giống với loài chim hơn tớ tưởng."

"Nếu cậu hình dung làn nước xanh là bầu trời, chẳng phải chúng đã chao liệng thật tự do."

Nó đưa tay chỉ cái bóng thuôn dài mới nhảy ùm xuống. Hai cánh ngắn củn dang rộng, điệu nghệ lèo lái qua những rặng đá nhân tạo.

"Nó khiến tớ tự hỏi, không biết có loài cá nào đã tiến hóa để thích ứng với bầu trời chưa."

"Mà theo tớ biết là không có thì phải." - Nó quay lại nhìn Alastor, khẽ cười trước suy nghĩ của chính mình.

caption.jpg
 

Ultimate

Administrator
Staff member
CHAPTER 1: THE ENIGMA ON THE MAGLEV TRAIN
Asahiyama Zoo, 16-5-2057


Alastor Seraphynius
Mình thấy cậu dành thời gian để nghĩ nhiều lắm đấy.


Tóc hồng tin những người ít nói là những người nghĩ nhiều, hoặc ít nói là vì họ không có suy nghĩ gì cả. Caro thuộc dạng thứ nhất. Chàng trai nghĩ cô gái hơi mơ mộng, nhưng không ai đánh thuế ước mơ cả nên bạn cứ thoải mái thôi. Alastor cũng là người thích mơ mộng, khi nghe thấy cô gái nói nước là bầu trời, cánh cụt chính là loài chim.


Alastor Seraphynius
Chính ra cậu tưởng tượng độc đáo đấy.


Cả hai người đi loanh quanh thêm mấy cái chuồng thú nữa. Chuồng cáo chính ra cũng không ấn tượng bằng suy nghĩ của Carolina về mấy con cánh cụt lúc nãy. Chúng là chim, nhưng lại bơi được. Giờ còn nghĩ thêm một loài cá biết bay nữa là thành đủ bộ. Có lẽ là cá bay? Alastor nghĩ mãi cho tới lúc cả hai đi ra khỏi chuồng cáo.


Alastor Seraphynius
Cá bay thì tính không?


Cá bay sẽ bay khoảng 200 mét rồi mới hạ xuống nước, có loài bay được tới 400 mét với cặp vây cũng như đôi cánh. Chúng bay khỏi mặt nước chủ yếu để né thú săn mồi. Cánh cụt chắc bơi được gấp 10 con số đó trước khi phải tìm một tảng băng. Alastor hỏi Carolina có muốn ăn ramen không do cả hai người đang dừng ở một quán bán ramen ở gần cổng. Đi nhiều chắc cũng đói rồi, cả hai người học viên có thể làm một bát ramen trước khi đi về. Alastor gọi một phần Tonkotsu Ramen, trong khi Carolina gọi một phần Tonkotsu Shoyu. Tonkotsu shoyu và tonkotsu ramen đều có nước dùng làm từ thịt lợn, nhưng phần của cô gái thì có thêm một lớp nước tương khiến vị đậm hơn đôi chút.


Alastor Seraphynius
Cậu muốn trao đổi số điện thoại trước khi về không? Sau này bọn mình có thể hẹn hò. Ý là, ra ngoài chơi. Hoặc khi nào cậu muốn share mấy cái meme hài hước về cánh cụt, hình mèo đang làm trò mèo hay hình món ăn nào đó ngon ngon.


 
Top