Ariadne Apartment

Ultimate

Administrator
Staff member
LOCATION
Chung cư Ariadne
▶ Ariadne Apartment
X1I6UPD.png
DESCRIPTION
Chung cư Ariadne.
INSPECTABLE ITEM
Sảnh chung cư
Thang máy
Phòng giặt đồ
Hầm để xe
▶ Adami Wick's Room
mML2pEk.png
DESCRIPTION
Phòng của Adami Wick.
INSPECTABLE ITEM
Giường bệnh
Dụng cụ y tế
Máy tập vật lí trị liệu





 

Ultimate

Administrator
Staff member
Adami's Apartment
Adami's Apartment


Một tiếng beep, beep mang Mayah trở lại với thực tại. Lần đầu tiên trong đời khi mở mắt ra, cô thấy đau, cảm giác như cả thế giới tấn công cô bằng ánh sáng trắng vậy. Mùi của hóa chất hơi dịu nhẹ, một âm thanh vang lên, tiếng beep một lần nữa. Cô nhận ra có một cái máy y tế gì gì đó đang ở bên cạnh bàn, cô đang nằm trên giường bệnh.

Dù Mayah có cố dịch chuyển cơ thể thì cơ thể của cô cũng không nghe lời, cơ thể này nặng và yếu như thể cô đang cố mặc một cái áo quá nặng so với mình. Một mũi tiêm đang được cắm ở cánh tay của cô. Một mũi IV - tiêm tĩnh mạch. Mayah không rõ đây là đâu và tại sao cô lại ở đây.

Bất thình lình, cánh cửa phòng bật mở. Một người phụ nữ tiến vào, gương mặt của cô rõ sự bất ngờ với việc cô đánh rơi cả ống tiêm truyền dịch cho cô.


Adami Wick
Em... tỉnh rồi hả?


Người y tá nhặt cái ống tiêm IV lên, ngồi xuống cái ghế bên cạnh giường của cô. Tiếng thở phào nhẹ nhõm của người y tá vang lên, cô không biết là nên bắt đầu câu chuyện từ đâu. Cô hỏi một câu trước. Đầu óc của cô mụ mẫm, cơ thể của cô mềm nhũn. Người y tá ấn nút trên bàn, giảm ánh sáng trong phòng đi cỡ khoảng 20%, khiến Mayah thấy mắt mình dịu dịu hơn một chút.


Adami Wick
Em còn nhớ gì không vậy?


 

Absolute Darkness

Active member




Mayah Valrel

Adami Wick


??? || ???

SGn69DN.jpeg

"Tạm biệt."

Mayah ngơ ngác ngước mắt nhìn, người bên cạnh đã đứng dậy, chuẩn bị rời đi. Cô bé hơi hé môi, muốn gọi cậu ta quay lại, nhưng kì lạ thay là không có lời nào được cất lên. Không gian xung quanh tối dần và bóng lưng của người nọ ngày càng xa dần, cuối cùng, người nọ có vẻ chần chừ, quay đầu lại nhìn cô một cái.

"Chị là kẻ thù lớn nhất của tôi đấy."

Marcel nhìn thẳng vào mắt của Mayah, cậu nở một nụ cười nửa miệng quen thuộc.

"Tạm biệt, chị."

Một tiếng ầm nổ vang trong đầu và không gian đen kịt xung quanh Mayah bắt đầu vỡ ra từng mảnh, ánh sáng tràn vào từ khắp mọi hướng, tiếp theo đó là một chuỗi những tiếng nổ ầm ầm vang dội như thể ai đó đang bật một dàn loa thế vận hội max công suất bên trong một căn phòng kín 15m vuông được cách âm cẩn thận và ai đó đang cầm một cái đèn pin áp dí thẳng vào mắt cô. Âm thanh cứ vang dội trong đầu không dứt, Mayah cố gắng bịt chặt tai, nhắm tịt mắt lại, cố gắng bảo vệ mình khỏi sự tra tấn khủng khiếp, và ngay khoảnh khắc mà cô bé dường như muốn lịm đi vì sự đau đớn, đột nhiên cô nghe thấy một âm thanh.

Beep.

Ban đầu âm thanh đó rất nhỏ, nhưng rất nhanh chóng trở nên to dần, rõ ràng, đều đặn.

Beep. Beep. Beep.

Tiếng ầm ầm xung quanh nhỏ dần, ánh sáng gay gắt trở nên dịu đi. Mayah cảm thấy âm thanh này nghe thật là quen thuộc. Cô bé vẫn bịt chặt tai, nhắm chặt mắt, nhưng cơ thể dần dần thả lỏng hơn, và cuối cùng khi tiếng ầm ầm trở nên nhỏ xíu và tắt hẳn, đôi mắt màu xám từ từ mở ra.

Mayah đã tỉnh lại.

Thoạt đầu, Mayah không chắc đây có phải là "tỉnh lại" hay không. Cô thậm chí không rõ tình huống này là gì. Ánh sáng trắng tràn vào mắt làm cô thấy đau và nước mắt sinh lý bắt đầu chảy xuống, nhưng cũng phải mất một lúc cô mới bắt đầu nhận ra được và thử chớp chớp mắt.

Dường như đây là lần đầu tiên sau một thời gian rất dài, cô mới nhận ra là mình có thể chớp mắt.

Mayah thử giơ tay lên, nhưng chỉ có mấy ngón tay miễn cưỡng nhúc nhích một cách vô lực. Cô nằm im một lúc lâu, cố gắng giành lấy quyền kiểm soát cơ thể. Cô thử chớp mắt, hít thở, mở miệng, xoay người, cuối cùng bất lực nằm im một chỗ.

Choang.

Tiếng rơi vỡ của thủy tinh vang lên, Mayah nhìn về phía cửa. Ồ, may quá, chỗ này có y tá.

"Em... tỉnh rồi hả?"

Mayah cảm thấy câu này quen quen. Hình như từ lâu lắm rồi, cái hồi mà Mayah mới tỉnh dậy sau vụ tai nạn tàu hỏa, một chị y tá nào đó ở bệnh viện Paris Saint-Joseph cũng từng tỏ ra hoảng hốt y chang như vậy khi thấy cô bé tỉnh dậy.

"Em còn nhớ gì không vậy?"

Mayah cảm thấy biết ơn vô cùng khi chị y tá vừa ngồi xuống bên cạnh mình đã chỉnh cho cái đèn dịu đi một chút. Cô bé khó khăn mở miệng:

"Đây là... đâu vậy?"

Mayah cố gắng xếp lại mớ ký ức lộn xộn của mình, nhưng thứ cuối cùng mà cô còn có thể nhớ được chỉ là những hình ảnh mơ hồ và rời rạc.

"Ban nãy thì em còn nhớ một chút... bây giờ thì..."

Nó giống như việc người ta sẽ quên dần giấc mơ đêm qua của mình trong vòng khoảng 15 phút sau khi tỉnh giấc vậy. Mayay nhíu mày, cố gắng nhớ thêm một cái gì đó hữu ích, nhưng cô chỉ thấy đầu óc mình trắng xóa. Cứ như là cái ngân hàng lưu trữ kí ức của cô đã bị trộm đột nhập và khoắng sạch hết mọi thứ chỉ sau một đêm vậy. Cho dù có cố đến đâu, thứ cuối cùng mà cô nhớ được là hình ảnh mình nằm trên giường bệnh của bệnh viện Paris Saint-Joseph. Nhưng có vẻ chỗ này không giống lắm...

"Có phải lần này em lại bị cái gì tông nữa không vậy?"

Mayah quay sang nhìn chị y tá, mong tìm được chút manh mối gì đó.

"Em chỉ còn nhớ là mình đã gặp tai nạn tàu lửa, và đã phải nghỉ học một năm..."

Nói tới đây, bỗng dưng cô bé trở nên hốt hoảng.

"Ai đã đưa em đến đây vậy? Có phải là em trai em không? Em ấy có ở đây chứ?"

"Điện thoại của em... chị có giữ điện thoại của em không?"


Nếu có một ai biết về chuyện gì đang xảy ra ở đây với Mayah, đó chắc chắn phải là em trai cô. Đúng chứ?

@Ultimate


aaa
 

Ultimate

Administrator
Staff member
Adami's Apartment
Adami's Apartment


Adami thở dài, hai tay chắp lại đan chéo với nhau. Có quá nhiều câu hỏi để có thể trả lời với một người mới tỉnh dậy sau khi sống thực vật. Adami không biết nên bắt đầu từ đâu, nhất là khi trí nhớ của Mayah có thể không còn nguyên vẹn.


Adami Wick
Đây là nhà của chị, chị có một phòng khám, em được chuyển tới đây sau một tai nạn cách đây 3 năm trước. Em sống thực vật được 3 năm rồi...


Người y tá không biết Mayah muốn nghe là cô đã ngủ 3 năm rồi nhưng đây là lúc để nói sự thật cho cô. Cơ thể của người thực vật vẫn còn duy trì được huyết áp, nhịp thở và các chức năng tim mạch nhưng khả năng nhận thức thì đã không còn. Các chức năng của vùng dưới đồi và thân não vẫn còn, chỉ huy hệ tuần hoàn, hệ hô hấp, hệ tiêu hóa,… và các hoạt động tự chủ khác đủ để duy trì sự sống.


Adami Wick
Có một ông chú đưa em tới đây, có râu, đeo kính đen... Chị không biết quan hệ của em với ông ấy là gì, ông ấy là người chuyển tiền chăm sóc cho em hàng tháng. Chú ấy bảo tên là Virgil Raythean.


Adami lấy một cái gương cho Mayah nhìn, cô gái nhìn thấy gương mặt của một người trong gương, tóc của cô dài tới gần hết cái giường hai mét. Cơ thể của cô nặng trĩu khi cố nâng tay của mình lên. Adami kê ghế lại gần, nắm nhẹ bàn tay của cô, để cô có cảm giác khi được chạm vào ai đó, nâng nhẹ tay của cô lên. Cả một cử chỉ nhỏ vậy thôi cũng khiến Mayah cảm thấy khó nhọc.


Adami Wick
Khi em được chuyển tới đây, em không có hành lí, hộ chiếu, hay điện thoại, chú ấy lái trực thăng và chuyển em tới phòng bệnh riêng của chị. Lần cuối nói chuyện với chú Virgil cũng là hơn 1 năm rồi...


 
Last edited:

Absolute Darkness

Active member




Mayah Valrel

Adami Wick


??? || 2055

SGn69DN.jpeg

Cứ mỗi lời Adami nói ra thì sắc mặt Mayah càng trở nên tái mét một cách kinh khủng hơn. Giờ thì cô bắt đầu nghi ngờ rằng mình vẫn chưa tỉnh hẳn.

Đây chắc chắn là một giấc mơ tồi tệ.

Đôi mắt xám nhắm nghiền trở lại, từ chối tiếp nhận lượng thông tin vô lý này.

"Virgil... gì cơ? Em thậm chí còn không quen ai có cái họ Raythean này. Thật vô lý..."

Cả người Mayah run lên bần bật khi nói điều đó. Nghe kiểu gì cũng giống kịch bản một bộ phim kinh dị.

"Sống thực vật... 3 năm?"

Mayah nhìn sang cái đồng hồ điền tử ở đầu giường. Bây giờ đã là năm 2055.

"N-nhưng mà... năm em bị tai nạn tàu lửa đã là 5 năm trước rồi..."

Nếu đó là kí ức cuối cùng mà Mayah nhớ được, trừ đi 3 năm sống thực vật, vậy còn 2 năm còn lại đã biến đi đâu?

Cô bắt đầu cảm thấy việc hít thở thôi cũng trở nên khó nhọc. Cô bé cầm lấy cái gương mà Adami đưa cho, nhìn chính mình trong đó.

...Thứ gì vậy trời???

Giờ Mayah không còn chút gì trông giống với Mayah trong kí ức của chính cô. Mái tóc dài nâu sẫm từng được cô chăm chút cẩn thận, yêu thích tết thành hai bím tóc, giờ rối bù và xơ xác không chịu nổi. Gương mặt gầy gò khiến cho xương gò má nhô cao lên. Đôi mắt màu xám giờ không còn phản chiếu lại ánh sáng xung quanh nữa. Nói chung là xấu, bẩn, kinh khủng.

Mayah úp cái gương xuống giường một cách ghét bỏ.

"Ý chị là giờ em không có giấy tờ, không có điện thoại, không có người thân đến thăm, không có liên lạc với bất kì ai?"

"Vậy làm thế quái nào mà em còn sống được vậy? Lúc em được đưa đến đây tình trạng của em như thế nào?"


@Ultimate


aaa
 

Ultimate

Administrator
Staff member
Adami's Apartment
Adami's Apartment


Rất khó để chấp nhận chuyện này, việc tai nạn tàu lửa là một tai nạn khác trong cuộc đời của Mayah. Cô đã nghe Virgil kể lại về những gì mà Mayah trải qua, ít nhất là sơ bộ để người y tá có thể chăm sóc cô một cách tốt nhất. Đã hơn 1 năm rồi, cô đã từ bỏ tới việc nghĩ là Mayah sẽ tỉnh lại nhưng một điều kì diệu đã xảy ra.


Adami Wick
Chị không biết, nhưng Virgil bảo em không gặp tai nạn, bảo là em chơi game rồi bị...


Điều đáng mừng là Mayah còn ký ức về vụ tai nạn tàu lửa, còn các vụ sau khác thì có vẻ như cô gái đã quên rồi. Adami nhìn Mayah, cô gái đang nhìn vào hình ảnh của bản thân sau 3 năm mà không có một chút ký ức nào ở giữa. Gương mặt của cô vẫn còn thể hiện rõ sự mơ màng, ký ức của cô sẽ dần dần quay trở lại, Adami tin là vậy, nhưng điều đó sẽ cần thời gian. Dù mới chỉ mở mắt một lát nhưng bờ mi của Mayah nặng trĩu, nó chưa bao giờ mở lâu như vậy trong suốt 3 năm qua. Hẳn là cô đang muốn ngủ lại một lần nữa.


Adami Wick
Ừm, hiện giờ em không có bất kỳ thứ gì cả. Không giấy tờ, không điện thoại, không người thân và không ai biết em là ai hết.


Adami mong là Virgil sẽ quay trở lại và đưa Mayah đi khỏi đây, nhưng đã một năm trôi qua. Adami không tin sẽ có ai quay lại đón cô nữa. Cô cũng chẳng biết làm gì với Mayah bây giờ. Một khoảng tĩnh lặng trải dài giữa hai người khi Adami nghe thấy sự giận dữ yếu ớt trong giọng nói của Mayah.


Adami Wick
Lúc đưa tới đây, em đã sống thực vật rồi... Chú Virgil nói sẽ chuyển tiền hàng tháng để chăm sóc cho em, nhưng đã một năm rồi kẻ từ lần cuối chú ấy gửi tiền.


Adami đã nghĩ tới việc rút máy thở của Mayah nhưng không thể liên lạc được với Virgil, cô hiện giờ vẫn chăm sóc cho Mayah, chỉ mong một ngày nào đó ông chú sẽ quay lại. Thế nhưng Mayah đã tỉnh lại trước. Adami nắm lấy tay của Mayah.


Adami Wick
Em sẽ phải tập vật lý trị liệu, để cho các cơ của em phát triển lại được. Rồi chú ấy sẽ quay lại.


 

Absolute Darkness

Active member




Mayah Valrel

Adami Wick


??? || 2055

SGn69DN.jpeg

Adami nhắc đến "chú Virgil" rất nhiều, nhưng Mayah thậm chí còn không có một chút ấn tượng nào về cái người này, hay cái tên này. Một người bạn của bố mẹ cô à? Cô không nghĩ là có ông chú giàu kếch sù nào lại giao lưu với gia đình mình đến mức này. Kiểu, đến mức chi cả đống tiền để chữa cho một người sống thực vật tận 3 năm ấy?

Thế còn Marcel thì sao?

Mayah rất rất muốn hỏi, nhưng suốt từ nãy giờ Adami chỉ chắc đến mỗi "chú Virgil" mà thôi. Hẳn là chị gái này cũng không biết gì về Marcel nhiều hơn cô là bao...

"Được rồi..."

Mayah nhắm mắt lại. Suy nghĩ quá nhiều khiến cho không chỉ não mà toàn thân cô đều cảm thấy đau. Giờ cô không còn sức để mà phản ứng nhiều thêm nữa, tiết kiệm sức lực cho những chuyện cần thiết có lẽ sẽ là một chiến thuật khôn ngoan hơn.

"À mà... chị tên gì nhỉ? Em chưa biết tên chị."

Mayah ngước mắt nhìn Adami. Theo như những lời chị ta nói thì giờ có lẽ Mayah không còn chỗ nào khác để đi ngoại trừ ở yên ở đây. Có lẽ chờ đến lúc cái người được gọi là "chú Virgil" quay trở lại thì sẽ giải đáp được nhiều câu hỏi của cô hơn.

"Chị cho em xin một cốc nước với nhé. Làm ơn?"

Mayah cố gắng mỉm cười với Adami, nhưng việc sử dụng cơ mặt giờ đây đã trở thành một thách thức, khóe môi của cô chỉ nhếch lên được một chút.

Đối với một kịch sĩ như Mayah mà nói, đây thật sự là một thất bại...

"Em đoán là em sẽ phải làm phiên chị thêm ít lâu nữa, nhỉ?"

"Vậy trước hết... chị đưa em đi tắm được không?"


@Ultimate


aaa
 

Ultimate

Administrator
Staff member
Adami's Apartment
Adami's Apartment


Adami lấy cho Mayah một cốc nước nhưng tất nhiên phải lấy cả ống hút cho cô. Người y tá lấy một cái bảng đánh giá chức năng nuốt của cô - Dysphagia Assessment. Khi dùng ống hút, Mayah được Adami dặn phải để đầu ở mức hơi cúi thấp khoảng 15 độ, lưng thẳng 90 độ so với giường để tránh bị nghẹn. Đã rất lâu rồi họng của cô không được uống nước bình thường.


Adami Wick
Chị là Adami Wick. Trước hết chị sẽ kiểm tra khả năng nuốt của em.


Adami sẽ cho Mayah thử các đồ uống, bắt đầu với nước. Thứ mà khi uống thì họng cô cũng nhói lên nhè nhẹ. Tiếp theo là những thứ đồ uống như sữa chua, hay pudding. Sau đó có thể là khoai tây nghiền và lòng trắng trứng đánh nhuyễn. Mỗi lần có thứ gì chạm vào cơ thể của Mayah, cô thấy đau một chút. Còn về việc tắm, Adami lắc đầu.


Adami Wick
Giờ nếu em chạm chân xuống nền nhà, chân em sẽ đau lắm, chị cần phải chuẩn bị phòng tập cho em. Khi nào em đi được thì chắc chị mới để em vào phòng tắm được.


Mayah nhớ chân của mình không đi lại được, nhưng giờ cô vẫn cựa quậy chân của mình như người bình thường. Cô có đau, nhưng không phải không thể dùng được đôi chân. Bộ não của cô mụ mẫm trước những thông tin mới này. Mayah thấy mệt, kiệt sức chỉ sau vài chục phút thức dậy. Sẽ cần thời gian để cô làm quen lại với nhịp sinh học bình thường.


Adami Wick
Chị sẽ lấy khăn để lau người cho em, em cần cắt tóc thì gọi chị.


Adami quay lại với cái khăn ướt, vừa lau cơ thể cô vừa giải thích những việc mình sẽ làm cùng với Mayah. Cô sẽ kiểm tra khả năng chuyển động ở tay, ở chân của cô. Việc này rất dễ bằng cách lấy một cái khăn để lau người cho cô, kích thích da của cô đủ để dần dần Mayah không còn thấy đau khi nắm tay người khác nữa. Sau đó Adami sẽ kiểm tra cảm ứng ở da của cô, chỉnh cho nhiệt độ phòng hơi nóng hoặc lạnh hơn một chút. Tiếp theo là đo phản xạ bằng cách cầm một cái thanh hình trụ bằng gỗ đầu tròn để lăn nhẹ lên ngón chân và bàn chân của cô. Khi tất cả đã xong thì cô mới bắt đầu cho Mayah tập đi lại được.


Adami Wick
Sẽ rất vất vả, nhưng chị tin em sẽ làm được.


Vật lí trị liệu cần rất nhiều nỗ lực từ người bệnh và cả động viên của y bác sĩ nữa.


 

Absolute Darkness

Active member




Mayah Valrel

Adami Wick


??? || 2055

SGn69DN.jpeg

Mayah cắn răng nuốt hết tất cả những thứ mà Adami đưa cho cô. Đối với người khác thì có lẽ sẽ rất khó khăn, nhưng đối với Mayah mà nói thì cô đã trải qua hết tất cả những việc này một lần rồi. Đây đã là lần thứ hai trong đời cô gặp chấn thương nghiêm trọng kiểu này, lần trước thì là chấn thương vật lý, còn lần này thì bonus thêm cả chấn thương về não nữa (?), chắc vậy. Sống thực vật và mất trí nhớ hẳn là biểu hiện của việc não bị chấn thương.

"Giờ nếu em chạm chân xuống nền nhà, chân em sẽ đau lắm, chị cần phải chuẩn bị phòng tập cho em. Khi nào em đi được thì chắc chị mới để em vào phòng tắm được."

Mayah hơi nhíu mày. Sau một lúc làm quen với thực tại mới thì bộ não lanh chanh của cô đã bắt đầu linh hoạt hơn một chút.

"Em còn đi được nữa cơ à?"

Mayah nghi hoặc nhìn đôi chân teo tóp của mình. Lần trước bác sĩ đã bảo là chân của cô đã bị chấn thương nghiêm trọng đến mức không thể đi lại được bình thường nữa, kể cả có trị liệu kiểu gì.

Giờ thì không những là tỉnh lại sau khi sống thực vật 3 năm, mà còn có thể đi lại được nữa cơ à?

Mayah bắt đầu cảm thấy có cái gì đó kì lạ ở đây. Không rõ là sống thực vật có giúp người ta chữa què thành lành được hay không, nhưng rõ ràng là có cái gì đó đã xảy ra ở giữa những khoảng trống ký ức của Mayah.

Vì vậy, trước khi biết thêm bất cứ thông tin gì, Mayah nghĩ mình nói ít đi thì sẽ hay hơn.

"Chị sẽ lấy khăn để lau người cho em, em cần cắt tóc thì gọi chị."

Mayah gật đầu. Thôi thì không tắm được thì lau người cũng là tốt lắm rồi.

"Không cần phải cắt tóc em đâu. Em sẽ quyết định làm gì với nó sau."

Mayah lấy tay sờ sờ vào mái tóc xa lạ của mình. Nó không còn như những gì cô nhớ nữa, nhưng trông cũng rất hay ho. Biết đâu sau khi khỏe rồi mà không có ai quay lại đây đón cô, và Adami cũng không thèm chứa cô nữa, thì mái tóc đẹp như thế này sẽ bán được giá lắm đấy...

"Sẽ rất vất vả, nhưng chị tin em sẽ làm được."

"Em sẽ cố gắng hết sức."
Cô nở một nụ cười nhẹ với Adami. "Đây cũng không phải là lần đầu tiên em làm việc này. Vật lý trị liệu ấy. Nên em cũng có kinh nghiệm rồi. Thậm chí là kinh nghiệm dùng nạng với cả xe lăn nữa. Chị sẽ không phải chăm sóc cho em quá nhiều đâu."

Mayah nghĩ là không ai thích phải chăm sóc người tàn tật cả, kể cả khi họ chọn nó như một công việc.

Hơn nữa, cô đặc biệt không thích làm phiền người khác.

"Ở đây còn có ai khác không? Chỉ có mỗi chị Adami thôi sao?"

"À hơn nữa... đây là đâu vậy? Ý em là chị có kể rằng em được đưa tới đây bằng trực thăng ấy? Đây chắc không phải ở Pháp đâu nhỉ?"


...Tại vì Adami không nói chuyện bằng tiếng Pháp, nên cô nghĩ 99% đây không phải là đất Pháp rồi nhỉ?

@Ultimate


aaa
 

Ultimate

Administrator
Staff member
Adami's Apartment
Adami's Apartment


Adami gật đầu khi nghe câu hỏi của Mayah. Đó câu phải câu hỏi thường thấy ở một người bình thường ở chân. Kể từ lúc nhập viện thì chân của Mayah không có dấu hiệu bị tổn thương, và từ đó tới nay thì chân của cô vẫn ở đó chả động đậy một chút nào.


Adami Wick
Chị khám thấy chân em bình thường. Không phải thế sao?


Adami sờ nhẹ mái tóc của mình, tay của cô có cảm giác tê tê khi chạm vào từng sợi tóc. Giống như khi bạn gối đầu lên tay lâu quá thì tay sẽ bị tê do thiếu máu vậy, bàn tay của cô gầy xơ xác và chỉ một cái chạm nhẹ cũng có thể khiến nó bủn rủn đi. Mayah lại thấy mệt mỏi, Adami lấy thêm cho cô một chút nước.


Adami Wick
Chị chăm sóc cho em để em còn khỏe lại sớm chứ. Thẻ tín dụng của quý khách không quẹt được nữa đâu.


Adami cười nhẹ, chắc lý do duy nhất mà người y tá chưa rút ống thở của Mayah là vì lương tâm nghề nghiệp. Một phần nữa là vì Virgil cũng có vẻ có tiền, dù sao ổng cũng trả dư một khoản phòng khi ổng không quay lại. Mỗi tội Adami không ngờ là số tiền dư đó tới giờ đã tiêu sạch và một năm rồi ổng cũng không thấy tăm hơi đâu. Mayah cũng có vẻ có tâm trạng tốt so với một người vừa tỉnh dậy sau khi sống thực vật.


Adami Wick
Đây là Camerata, thuộc Châu Á, Thái Bình Dương.


Adami biết tình hình ở Châu Âu dạo này cũng căng thẳng sau nhiều vấn đề về chính trị, châu Á hiện giờ an toàn hơn và là trung tâm phát triển của thế kỷ 21 này. Không biết là Mayah có rành về địa lý không, nhưng cô tin là cả hai sẽ có thời gian để học. Mayah là người Pháp, Adami nghĩ mình cũng không biết nhiều về người Pháp.


Adami Wick
Vậy em có thể chỉ cho chị về nước Pháp, đổi lại chị sẽ chỉ cho em về Camerata.


 

Absolute Darkness

Active member




Mayah Valrel

Adami Wick


??? || 2055

SGn69DN.jpeg

"Không, em chỉ ngạc nhiên thôi. Em không nghĩ là với cặp giờ teo tóp như thế này mà mình vẫn còn có thể đi lại bình thường được."

Mayah nhún vai, nhìn đôi chân gần như chỉ còn da bọc xương của mình, không biết nên có cảm xúc gì nữa. Cô nhận lấy ly nước mà Adami đưa sang, giờ thì chỉ mỗi việc giơ tay hay cầm nắm đồ vật cũng đủ khiến Mayah phải dùng tới 300% sức lực thì mới thực hiện được.

Mayah nhấp môi hớp lấy một ít nước trong ly và cố gắng nuốt nó xuống cổ họng, trong khi chủ đề câu chuyện đang dần chuyển sang địa lý và văn hóa. Mayah hơi mỉm cười một chút khi nghe Adami nói về việc cô có thể nói cho chị ấy nghe vể Pháp và chị ấy sẽ chỉ lại cho cô về Camerata.

"Nghe thú vị đấy. Em mong chờ lắm."

Mayah không biết nhiều về Camerata, mà thật ra thì cô còn chưa từng rời khỏi nơi cô sinh ra bao giờ, kể cả đi sang mấy nước xung quanh chứ đừng nói gì là đến hẳn một châu lục khác như Châu Á.

"Vậy thì em nghĩ là em phải làm phiền chị nhiều rồi á. Ở đây chắc sẽ hay hơn ở Pháp nhiều vì, ừm, chị biết đấy, quanh Paris thì bẩn, đầy người vô gia cư, tệ nạn xã hội cũng nhiều..."

"Nhà em nằm ở vùng ven Paris thôi, trước kia khi ông nội em còn sống thì nhà chúng em có một xưởng đồ mộc nho nhỏ, chuyên chế tác mấy thứ đồ thủ công, nội thất, mấy thứ nhạc cụ truyền thống. Nhưng mà từ khi ông nội em mất số lượng lẫn chất lượng sản phẩm giảm hẳn, vì bố em thì không khéo được như ông nội. Em trai em thì thích mấy thứ đó lắm..."


Nhắc đến em trai, Adami thấy Mayah hơi ngập ngừng chút. Cô gái như có điều muốn nói lại thôi. Cuối cùng mới ngại ngùng quay sang Adami.

"Chị, chị có thể viết giúp em một bức thư được không? Em muốn gửi cho em trai em. Em nghĩ em nên báo tin cho cậu ấy hay gì đó..."


Một người chị mất tích 3 năm giờ tự nhiên gửi thư về nhà? Mayah thậm chí còn không chắc là Marcel có còn ở ngôi nhà của bố mẹ họ để lại hay không, nhưng dù sao thì nếu không thử, cô cũng có làm được gì khác nữa đâu?

@Ultimate


aaa
 

Ultimate

Administrator
Staff member
Adami's Apartment
Adami's Apartment


Adami gật đầu khi nghe câu hỏi của Mayah. Đó câu phải câu hỏi thường thấy ở một người bình thường ở chân. Kể từ lúc nhập viện thì chân của Mayah không có dấu hiệu bị tổn thương, và từ đó tới nay thì chân của cô vẫn ở đó chả động đậy một chút nào. Dẫu vậy người chị vẫn nhìn cô gái nhún vai, một hành động mà Adami nghĩ khó mà một người mới tỉnh dậy từ hôn mê có thể làm được.


Adami Wick
Chị nghĩ em sẽ hồi phục sớm thôi.


Adami nghe cô gái kể về Pháp, đến từ một người Pháp. Cô từng nghe người Pháp rất thích đình công và lúc nào cũng than vãn về thành phố, điều kiện làm việc, chính quyền và thực tế là cũng không quá xa so với những gì cô tưởng tượng. Ngay khi thức dậy, Mayah đã kêu về những gì xảy ra ở Pháp.


Adami Wick
Em đúng là một người Pháp đích thực đấy. Đấy là điều đầu tiên em nói sau khi tỉnh dậy sao?


Adami cũng hơi cười, nhưng không thể hiện sau lớp khẩu trang. Mayah có thể thấy người chị hơi nheo mắt lại vui vẻ. Cô không biết là Mayah có họ hàng và giờ điều thứ hai sau khi than phiền về nước Pháp là viết thư cho em trai. Viết một bức thư gửi cho người em của mình, Adami gật đầu và lấy cái laptop trên bàn ra, người chị mở mail của mình để chuẩn bị viết. Cô khá chắc là Mayah muốn viết email, giờ này mà viết thư tay gửi thì chắc 2 tuần sau thư mới tới nơi.


Adami Wick
Em cho chị địa chỉ mail, chị sẽ viết cho em. Em có em trai sao? Chị chưa từng nhận được cuộc gọi nào từ người thân của em... À, chị khá chắc có lý do.


Adami sợ mình nói ra điều gì đó khiến Mayah tủi thân, cô nằm ở đây rất lâu rồi nhưng gia đình của cô chẳng ai quan tâm gì tới việc này cả. Adami từng nghĩ tới việc cô bị bắt cóc nhưng tên của cô không nằm trong bất kỳ một tờ báo nào.


 

Absolute Darkness

Active member




Mayah Valrel

Adami Wick


??? || 2055

SGn69DN.jpeg

"Em đúng là một người Pháp đích thực đấy. Đấy là điều đầu tiên em nói sau khi tỉnh dậy sao?"

Nếu lúc này mà máu huyết trong người Mayah vẫn còn lưu thông một cách bình thường thì chắc chắn là Adami sẽ thấy cô đang đỏ mặt, tiếc là với tình trạng hiện tại thì sắc mặt duy nhất mà Mayah có chỉ là trắng bệch mà thôi.

"Cũng... không hẳn là như vậy..."

Mayah lí nhí nói, muốn tìm cái gì đó để biện minh, nhưng nghĩ mãi không ra nên đành hơi hơi cúi đầu xuống để che đi cái sự ngượng ngùng của mình.

"Ừm... email."

Mayah đọc cho Adami địa chỉ mail của Marcel, sau đó bắt đầu đọc.

Marcel,

Chị là Mayah, chị gái của em đây. Em vẫn khỏe chứ? Chị mong là em vẫn mạnh khỏe. Chị vừa mới tỉnh dậy sau một cơn hôn mê, chắc là khoảng 3 năm, theo như Adami (cô ấy là y tá chăm sóc chị) bảo thế, và giờ chị ấy đang giúp chị gửi email này cho em vì thật ra thì chị không cử động được nhiều lắm (cười).

Chị vừa mới tỉnh dậy cách đây ít lâu thôi, và chị không nhớ được gì nhiều lắm. Tất cả những gì chị còn nhớ được là những ngày cuối cùng ở bệnh viện sau vụ tai nạn của bố mẹ trước khi quay trở lại trường học. Chị không rõ lắm chuyện gì đã xảy ra nữa. Lúc chị tỉnh dậy thì Adami bảo là chị đã hôn mê 3 năm rồi, và bệnh viện này cũng không nằm ở Pháp mà là ở Camerata (một hòn đảo thuộc Châu Á, Thái Bình Dương). Chị có hỏi chị ấy về em, nhưng chị ấy nói không thấy có người thân nào đến thăm chị.

Chị mong là em vẫn ổn cả.

Nếu em nhận được mail của chị, hãy reply lại sớm nhất có thể nhé?

Chị của em,

Mayah Valrel.

Xong xuôi, Mayah quay sang Adami.

"Chắc là chỉ có vậy thôi. Mà nhắc đến chuyện này, chị giới thiệu cho em thêm một chút về Camerata đi, trước đây em chưa nghe nói về nơi này nhiều lắm."

@Ultimate


aaa
 

Ultimate

Administrator
Staff member
Adami's Apartment
Adami's Apartment


Adami vừa gõ chậm rãi, vừa ngồi sát lại cạnh Mayah để cô nhìn thấy mình gõ như thế nào. Những người làm ngành y cũng làm công tác nhập liệu không ít nên việc này cô làm cũng không chậm so với nhân viên văn phòng. Hẳn là cô gái mong muốn báo tin cho người nhà biết về những gì xảy ra với mình, điều này đặt ngược lại câu hỏi là sao Virgil không nói cho Marcel biết.


Adami Wick
Chị gửi đây.


Adami nhấp vào nút gửi và giải thích cho Mayah về Camerata. Đây là một khu tự trị, tiền thân là Guam. Thành phố này hồi trước bé hơn nhưng giờ mở rộng thêm bằng cách bồi đắp đất, đảo nhân tạo để khai thác quặng Abyss. Một loại vật liệu mới của thế kỷ này, hầu như làm được đủ thứ từ linh kiện bán dẫn tới vật liệu siêu bền. Khai khoáng ở Camerata phát triển như dầu mỏ của thế kỷ trước vậy.


Adami Wick
Đó, đại khái thế... Hm, mail không gửi được.


Mayah nhận ra là máy tính báo địa chỉ mail không đúng. Có thể người nhận đã block bạn, hoặc người nhận đã đổi địa chỉ mail và xóa địa chỉ mail cũ. Adami thử gửi lại lần nữa nhưng cũng không được. Người chị trấn an cô gái.


Adami Wick
Chắc sẽ có lời giải thích hợp lý về chuyện này thôi, em đừng lo quá...


 

Absolute Darkness

Active member




Mayah Valrel

Adami Wick


??? || 2055

SGn69DN.jpeg

Nhìn thông báo tự động trả về hiện ra trên màn hình, một tia mất mát xẹt ngang qua mặt Mayah, thậm chí Adami cũng có thể nhìn thấy điều đó.

"Chắc sẽ có lời giải thích hợp lý về chuyện này thôi, em đừng lo quá..."

"Dạ, em nghĩ vậy..."


Mayah đáp lời, nhưng cô không thể nghĩ ra nổi một lời giải thích hợp lý nào cho tất cả những chuyện này cả. Toàn bộ sức sống dường như bị rút ra khỏi cơ thể cô, giờ trông Mayah ủ rũ như cái cây sắp héo.

"Em mong là em ấy không bị làm sao..."

Mayah kéo cái chăn trên người lên cao hơn một tí. Đôi mắt xám nhìn chăm chăm vào trần nhà một lúc, rồi quay sang Adami.

"Thôi, chúng ta không nói về chuyện này nữa. Em muốn ngủ thêm một lúc. Có lẽ chúng ta nên bắt đầu quá trình trị liệu càng sớm càng tốt nhỉ? Em không muốn cứ nằm mãi ở đây đâu."

Cô bé mỉm cười, dù nụ cười có hơi gượng gạo, nhưng đó cũng đã là một nỗ lực không tồi.

@Ultimate


aaa
 
Top