Tsuruga Hotel [Second Floor]

Ultimate

Administrator
Staff member
LOCATION
Tsuruga Hotel
▶ Tsuruga Hotel - Lobby
Untitled.png
DESCRIPTION
Khách sạn Tsuruga - Tầng 2 - Hành lang
INSPECTABLE ITEM
Hành lang
Phòng ăn
Bếp
Dụng cụ ăn uống
Khu vực sinh hoạt chung
Bàn ghế gỗ ở hành lang
Chậu cây cảnh
Tượng giáp sắt
Tượng giáp sắt
Khiên sắt
Kiếm Katana
▶ Tsuruga Hotel - Room
9a950a3effb8.jpg
DESCRIPTION
Khách sạn Tsuruga - Tầng 2 - Phòng riêng
INSPECTABLE ITEM
Giường đôi
Phòng tắm
Bàn làm việc
Khe nhét thẻ từ
Tivi 50 inch
Bàn ghế gỗ
Chậu cây cảnh
Tủ lạnh
Ban công
Đèn bàn
▶ Floor Plan
image.png
DESCRIPTION
Floor Plan
INSPECTABLE ITEM
FLOOR PLAN (không thể Inspect)





 
Last edited:

Mực

Active member


Flavia Dohaeris


Mọi chuỵện cũng xem như là đã ổn thỏa. Tóc hạt dẻ vờ như không biết cục bông hồng đang bám trên cổ mình, cũng quay đầu đi khi nhận ra màu trời quen thuộc. Flavia để chiếc vali của mình cho những người khác xử lý, dù sao đã ở đây thì cũng không có chuyện mất cắp đồ đạc. Nghe nói Airi sẽ mang hành lý lên giúp, Flavia cũng như không còn sức để từ chối mà rất tự nhiên chấp nhận lời đề nghị của cô bạn.

"Phiền cậu rồi, mình sẽ ở phòng 101."

Không phải ở chung phòng với người khác khiến Flavia Dohaeris có phần dễ chịu. Cô chọn bừa một căn phòng nằm trong góc, khuất khỏi những khu vực sinh hoạt chung khác. Cô gái nhỏ cúi chào từng người mới, vẫy tay với người quen trước khi leo lên những bậc thang có phần nặng nề hơn thường ngày. Mùi khói đen và thịt thối vẫn còn lưu giữ nơi đầu lưỡi, và chúng khiến cô bỗng cảm thấy buồn nôn.

Đóng lại cánh cửa phía sau lưng mình, thân hình nhỏ bé ngồi thụp xuống, tựa lưng vào cửa. Tóc hạt dẻ cúi đầu, hai tay ôm đầu gối, nhắm mắt vùi mặt xuống. Người đầu tiên nhìn thấy kế hoạch của Nagito chính là cô, nếu lúc đấy Flavia suy nghĩ kĩ hơn một chút, liệu đã có sự thay đổi nào chăng? Những suy nghĩ của sự hối hận bám lấy tâm trí cô, ùa vào cùng với những hình ảnh cuối cùng của những người bạn. Đó là những người cô chưa từng nói chuyện, nhưng nếu một ngày kia đó chính là những người bạn cùng lớp thì sẽ như thế nào đây?

Bọn họ chỉ đều là những học sinh vô tội, giống như Flavia Dohaeris, Julie Waston, Sylvia Darlington, Carolina hay Sorcha Voler.

Một thám tử rốt cuộc cần phải đi qua bao nhiêu sự bất lực, để có thể hoàn toàn trưởng thành đây? Để có thể một ngày ôm những sự hối hận đấy chuyển chúng thành hạnh phúc của người khác? Phải mất bao lâu để một thám tử có thể thật sự trở nên mạnh mẽ? Bọn họ có thể trở nên mạnh mẽ không?

"Hic... hic..."

Từng giọt nước rơi xuống gò má nhỏ, những giọt nước Flavia Dohaeris nhất quyết sẽ không để bất kỳ ai nhìn thấy trừ khi cô bị gắn cái vòng tay chết tiệt nào đấy. Cơ thể nhỏ bé thu mình lại giữa căn phòng rộng, ôm lấy những nỗi buồn và hối tiếc của bản thân, và của tương lai những sinh mệnh đã không còn có thể bước tiếp.


 

Ultimate

Administrator
Staff member
CHAPTER 1: THE ENIGMA ON THE MAGLEV TRAIN
Maglev Train, 15-5-2057


Kanade Katsura
Flavia hả?


Từ lúc Flavia về phòng tới giờ, lúc cô ra khỏi phòng đã là tầm quá nửa đêm một chút. Kanade đang ngồi ở chỗ sảnh chờ phòng khách sạn với một cái laptop để đọc thông tin mà báo chí đăng về vụ giết người bằng cách thiêu sống trên đoàn tàu Maglev. Cô thấy mừng vì mình không ở trên chuyến tàu đó, nhưng với Flavia thì cô trải qua một cảm giác hãi hùng không thể nào hết. Kanade có thể coi là phục kích ở trước cửa phòng Flavia từ tối tới giờ mới được gặp cô.


Kanade Katsura
Cậu ăn gì chưa vậy? Từ sáng tới giờ chưa thấy cậu ra khỏi phòng.


Kanade không hẳn là thân với Flavia, cả hai có nói chuyện chút chút nhưng cũng hơn kiểu bạn xã giao một chút. Kanade có nghe mọi người trong đội trinh thám học viện Solayark kể về Mittelos, gặp Flavia và Julie khiến Kanade cũng nhớ lại khi nào từng gặp họ trên đảo Rosenkreuz. Với một người nhạy cảm với cái chết như Flavia thì chắc nhìn thấy nhiều xác như vậy trong một ngày, cô cũng không tưởng tượng được tóc hạt dẻ đang nghĩ gì, vì thế cô hỏi nhanh, phòng khi cô gái nhỏ lại chui vào cái hang của mình.


Kanade Katsura
Cậu có ổn không?


 

Mực

Active member


Flavia Dohaeris


Kanade Katsura


Vốn chỉ định bụng kiếm chút đồ ăn khuya, tóc hạt dẻ không nghĩ mình sẽ vô tình gặp phải người bạn lâu năm. Flavia nhớ đến những quyết định của bản thân ngày hôm đấy, cũng như khuôn mặt của người giáo viên đã đoản mệnh. Những kí ức buồn được giấu sâu thẳm trong miền ký ức, lại một lần nữa trỗi dậy trước khi tóc hạt dẻ hít một hơi thở dài và khiến mặt biển trong lòng lặng yên.

"Tớ ổn, chỉ là đang đói một chút nên kiếm gì đó ăn thôi. Kanade cũng vậy sao?"

Tóc hạt dẻ mỉm cười. Những bọng mắt đỏ cũng đã được che kĩ lưỡng dưới lớp phấn trang điểm, chỉ có đầu mi vẫn còn đươm ươn ướt. Nếu không phải con người cần ăn uống để sống thì chắc người ta cũng không thấy Flavia ra khỏi phòng cả ngày hôm nay. Đưa mắt nhìn sang cô bạn, mái tóc trắng dường như đã dài hơn trước, và trông cậu cũng trưởng thành hơn. Nghe nói cậu ấy không theo nghề thám tử...?

Như thế cũng được, Flavia vốn cũng rất thích nghe tiếng đàn của cậu.



 

Ultimate

Administrator
Staff member
CHAPTER 1: THE ENIGMA ON THE MAGLEV TRAIN
Maglev Train, 15-5-2057


Kanade Katsura
Ừm, mình không ngủ được nữa.


Kanade ngồi thẳng người, gập cái laptop lại. Flavia thoáng thấy hình ảnh của tờ báo nói về vụ án mà cô vừa mới trải qua, Kanade không tiện hỏi Flavia về những vụ án mà cô trải qua, vì trông cô bạn có vẻ hơi... sầu não khi trải qua những vụ án liên hoàn, những người chết nằm thành một hàng trong một toa tàu. Gái tóc trắng nghĩ cô bạn vừa trải qua một bộ phim kinh dị mà tóc hạt dẻ là nhân vật chính.


Kanade Katsura
Để mình lấy cho cậu gì ăn nhé.


Gái tóc trắng chạy ra chỗ phòng bếp và quay lại với một cái bánh mỳ dưa lưới, vài miếng thịt jăm bông và một ly trà sữa. Tất cả đồ ăn được để trên một khay gỗ. Bên cạnh là một cái khăn ướt, một cái khăn khô và cả dĩa lẫn đũa nữa. Kanade biết Flavia cũng vừa trải qua những gì, kể từ vụ án năm nào khi cô là người bị tình nghi đầu tiên.


Kanade Katsura
Làm thám tử cực quá nhỉ?


 

Mực

Active member


Flavia Dohaeris


Kanade Katsura


Flavia gật đầu, cảm ơn sự chu đáo của Kanade. Một khẩu phần ăn có hơi nhiều với cô gái nhỏ, xét đến việc dẫu có đói thế nào thì tóc hạt dẻ cũng không có tạng người để ăn một lần lượng nhiều thay vì chia ra từng bữa nhỏ. Dùng nĩa gắp nhẹ những miếng jambon bỏ vào miệng, vị mằn mặn nơi đầu lưỡi lại có chút quen thuộc.

Khi nghe đến câu hỏi của Kanade, Flavia chỉ gật đầu mỉm cười nhẹ.

"Ừm, mà, chắc là cũng do có nhiều thứ cần để suy nghĩ."

Về sự sống cái chết và làn ranh của chúng, tóc hạt dẻ cũng không thể đếm được mình đã ngồi suy nghĩ về vấn đề này được bao nhiêu lần rồi. Có lẽ cô sẽ dùng cả cuộc đời làm thám tử để đi tìm câu trả lời, mà cũng chẳng rõ chúng có tồn tại hay không. Uống một ngụm trà sữa để vị ngọt thoang thoảng đọng lại nơi đầu lưỡi, lại đưa ánh nhìn về người bạn bên cạnh.

"Không sao đâu, ngã xuống đứng dậy là nghề của tớ mà."

Đoán được tâm ý lo lắng của cô bạn, tóc hạt dẻ nói, sau đấy nhích người về gần cô bạn một chút. Như thể hơi se lạnh của vùng đất Hokkaido đã từ lúc nào lẻn qua những kẽ cửa sổ mà quấn lấy hai cô gái nhỏ, hoặc chỉ đơn giản là sự gần gũi bình thường của những người bạn lâu năm chưa gặp lại.

"Nghĩ nhiều đến vậy, nhưng việc duy nhất cần phải làm là tiến về phía trước thôi. Kanade bây giờ chắc đang học về lĩnh vực âm nhạc sao?"



 

Ultimate

Administrator
Staff member
CHAPTER 1: THE ENIGMA ON THE MAGLEV TRAIN
Maglev Train, 15-5-2057


Kanade Katsura
Làm thám tử mà, nghĩ nhiều là đúng rồi.


Kanade nhìn cô bạn dùng nĩa xiên bớt đồ ăn, tóc trắng mỉm cười an tâm đôi chút. Dù sao nếu bạn còn tâm trạng để ăn thì tức là bạn còn chút nghị lực chiến đấu. Cô cũng hiểu là Flavia cần một chút giãn ra xả hơi. Nếu bước qua mỗi toa tàu mà thấy một cái xác cháy thì chắc Kanade sẽ trốn ở trong phòng cả 2 tuần suốt chuyến đi. Cô bạn thấy Flavia hơi nhích lại gần một chút, gái tóc trắng khoác nhẹ vai của Flavia, như để tóc hạt dẻ có chút hơi ấm, và để tóc trắng tìm một chút hơi ấm từ người bạn mình. Cô cởi cái mũ trắng ra đội lên đầu Flavia.


Kanade Katsura
Đỡ lạnh hơn không?


Căn phòng rộng, cái xe lạnh của những ngày cuối đông Hokkaido vẫn còn đó, Kanade hít một hơi dài khi nghe Flavia hỏi về lĩnh vực âm nhạc. Cô gật gật đầu, nhưng giờ là sinh viên năm 2 rồi. Cô chống hai tay vào cằm, nhìn về phía cửa sổ.


Kanade Katsura
Mình học trường khác với mọi người, đang học ở Nhật. Mình đang muốn thành lập một ban nhạc, mà bạn bè đại học, hơi xa cách.... Ban nhạc cấp 3 của mình thì không còn nữa..


Tới giờ Kanade vẫn nói chuyện với những người bạn cấp 3 của cô hiện giờ ở Fanacia và giờ lâu lắm rồi cô mới có dịp gặp mọi người. Tóc trắng ngẩn ngơ nhìn ra cửa sổ. Tuy nhiên họ không còn ở chơi với nhau nhiều như hồi xưa, chính xác hơn là kể từ khi trên đảo Rosenkreuz về thì nhóm bạn bè của cô cũng không thân thiết với nhau như hồi xưa nữa. Chuyện rất dài, Kanade không biết phải kể từ đâu.


Kanade Katsura
Mình nhớ... cậu ấy... Nhưng nhà mình không muốn mình đi gặp cậu ấy...


Kanade không biết Flavia còn nghĩ tệ về cậu ấy không, cô nàng hơi cúi mặt xuống nhìn mui giày.


 

Mực

Active member


Flavia Dohaeris


Kanade Katsura


"Ừm, cảm ơn cậu."

Tóc hạt dẻ cười đáp, tay kéo nhẹ chiếc vành nón, tựa vào vai Kanade. Nghe nói nhóm bạn cũ không còn cùng chơi với nhau quá nhiều, Flavia cũng có chút tiếc nuối, âm thanh bọn họ tạo cùng nhau trước giờ vẫn luôn để lại những ấn tượng khác biệt trong cô. Tóc hạt dẻ đưa tay xoa nhẹ mái đầu trắng bên cạnh, cảm giác khi Kanade bỏ mũ ra thật trông giống một con thỏ trắng nhỏ đáng yêu.

"Tớ vẫn thường nghe nói âm nhạc kết nối con người. Có thể không phải là bây giờ, nhưng tớ tin các bạn khác vẫn nghĩ về cậu như cách cậu nghĩ về bọn họ. Có thể con đường của các cậu không còn giao thoa nhiều như trước, nhưng không có nghĩa sau này sẽ không như thế."

Những người lựa chọn ở cạnh nhau thì sẽ ở cạnh nhau, những người lựa chọn không thì sẽ rời khỏi nhau. Những thứ bản thân không thể quyết định được, cũng không nên lấy đó làm lý do suy nghĩ. Flavia dường như hiểu được người Kanade nói đến là ai, đôi mắt sầm lại trong suy nghĩ đôi chút.

"Có lý do gì cậu có thể kể mình nghe chứ?"

Lý do mà Kanade không muốn bản thân đi gặp. Flavia không quá thân thiết với người đó, thế nên góc nhìn chỉ có thể xem như từ một thám tử. Mà từ một thám tử, không dễ có tội danh nào khó tha thứ hơn là nhuốm tay bản thân bằng máu người khác. Kể cả là Ena Shinomiya, hay là thầy Johan Eleanora đi chăng nữa.



 

Ultimate

Administrator
Staff member
CHAPTER 1: THE ENIGMA ON THE MAGLEV TRAIN
Maglev Train, 15-5-2057


Kanade Katsura
Cậu lạc quan nhỉ?


Kanade nghe Flavia nói về con đường không giao nhau bây giờ nhưng biết đâu sau này sẽ giao nhau. Cô không biết sau mỗi cái chết thì tóc hạt dẻ gặp khủng hoảng tâm lý như thế nào. Cô gãi gãi tóc của Flavia lúc cô bạn tựa vào vai mình. Tuy hai người bọn họ không thân nhau lắm, nhưng cũng chung một tình yêu với âm nhạc, cũng có những kỷ niệm với nhau. Kanade thở dài một tiếng.


Kanade Katsura
Nhà mình bảo mình không nên đi thăm những kẻ giết người.


Theo những gì Flavia nhớ thì nhà Katsura tương đối giàu và cô là người thân nhất với Ena. Tất nhiên chẳng có cha mẹ nào muốn con mình quan tâm tới một kẻ giết người. Nhưng Kanade không muốn bỏ cậu ấy ở lại, Ena giờ chẳng còn ai thân thích cả. Tất cả những người từng quan tâm tới cậu ấy là vì tiền, Kanade không muốn kể chuyện này cho Flavia, nhưng cô cũng muốn nghe ý kiến trái chiều, muốn nghe từ những người làm thám tử, những người thượng tôn pháp luật, những người đi tìm sự thật.


Kanade Katsura
Mình từng ghét cậu, vì cậu nặng lời với Ena lúc đó... Xin lỗi, thôi bỏ đi...


Kanade hỏi các bạn bè cũ nhưng rồi dần dần qua năm tháng, cô có cảm giác Ena không còn trong tâm trí mọi người nữa. Flavia thấy tóc trắng tâm trí đang rối bời, có quá nhiều thứ muốn nói sau 2 năm không gặp nhau, giờ cô chẳng biết kể từ đâu nữa.


Kanade Katsura
Giờ mình đang ở Nhật, có một bạn chơi Cello muốn thành lập ban nhạc với mình. Thú thực là cậu ấy chơi cũng tốt, nhưng mình muốn chơi với người khác..


 

Mực

Active member


Flavia Dohaeris


Kanade Katsura


Tóc hạt dẻ im lặng lắng nghe những chia sẻ của cô bạn, có chăng xen kẽ những câu chữ là cái gật đầu, hay dụi nhẹ vào vai cậu, như để những suy nghĩ đó không chỉ đơn giản biến mất trong không khí, mà đọng lại trong ký ức của cả hai. Ở thời khắc này, thời điểm hiện tại. Flavia không nói gì về Ena, bởi cô nghĩ Kanade đã có câu trả lời của riêng mình. Có những thứ dẫu tuân theo quy luật đúng sai, cũng không thể bẻ được mối quan hệ có sẵn giữa người với người. Một trái tim dễ tuân theo lý trí, là một trái tim không còn sự gắn kết nữa.

Flavia Dohaeris không bao giờ muốn tha thứ cho những gì thầy Johan đã làm, nhưng nếu được quay trở lại và lựa chọn, cô vẫn sẽ lựa chọn trở thành học sinh của thầy. Chúng ta không thể hoàn toàn tha thứ hay chấp nhận tất cả một con người, điều duy nhất trái tim có thể làm là tìm những điểm tương đồng và sống cùng với chúng. Và khi những điểm tương đồng đấy mất đi hoặc phai nhạt dần, cũng là lúc những mối quan hệ lựa chọn rời xa khỏi nhau.

"Ra là vậy." - Cô gái nhỏ gật đầu. - "Có lý do nào Kanade muốn chơi với người khác không...? Hay là có vấn đề gì giữa cậu và người chơi Cello kia?"

Nếu Kanade có gì cần chia sẻ, tóc hạt dẻ sẵn sàng ngồi một buổi để lắng nghe cậu. Flavia húp một ngụm trà sữa, để hơi ấm lan tỏa trong vòm họng trong cái se lạnh về khuya của Hokkaido.


 

Mực

Active member


Flavia Dohaeris


4z9cvrnwgm7.png

Khi màn đêm dần buông xuống, cả thành phố xứ tuyết chìm trong vẻ đẹp tĩnh lặng vốn có của nó. Bông tuyết rơi xuống tựa như sao trên trời, lấp đầy những khoảng trống của thành phố nhỏ và để lại cái se lạnh cho những cái bóng vẫn còn vội vã trên đường phố. Giữa khung cảnh tĩnh mịch và buốt lạnh đấy, người ta nghe thấy đâu đấy tiếng cười giữa những ô cửa sổ hắt màu nắng, của những con người đã đi qua sự vội vã mà ở lại nơi này.

Bắt đầu có lẽ là từ một ý tưởng nhỏ vô tình đưa thành lời nói, lại vô tình trở thành chủ đề nói chuyện một cách tự nhiên, và giữa những sự vô tình đấy có những con người đến gần nhau, vì mỗi lý do của mỗi bản thân họ. Có thể là sự ham vui nhất thời, hoặc vì mùi bánh nướng tỏa ra từ trong phòng, cái vẫy tay hay kéo người lại cố chấp, nhưng vì lý do gì đi chăng nữa, bọn họ cũng đang ở đây, trong cùng một căn phòng, để chơi lột đồ nhau.

Dẫu trong căn phòng không quá rộng, người ngồi trên giường người ngồi dưới đất, người không hiểu sao lại trong nhà vệ sinh hay có người lại thích đứng ngoài ban công, bọn họ tụ tập về đây cũng vì chung một mục đích. Những khay bánh được để giữa bàn, những quyển sách được xếp lại gọn gàng thể hiện sự chu đáo của người tổ chức bữa tiệc. Cô gái tóc hạt dẻ mặc cho mình bộ váy ngủ trắng hai dây, khoác bên ngoài lớp áo mỏng và đôi tất ren kéo dài đến đùi. Dẫu có nhiều thứ đã xảy ra, và có những cảm xúc vẫn chưa ổn định lại, Flavia Dohaeris mong đây có thể sẽ là dịp để mọi người gắn kết với nhau hơn, bằng cách lột đồ nhau.

Bọn họ sau này sẽ trải qua nhiều thứ cùng nhau, có thể là những kỉ niệm vui vẻ như ngày hôm nay, cũng có thể là những sự đau buồn và chia ly khó tránh trên con đường thám tử, nhưng dù có chuyện gì đi chăng nữa, Flavia nghĩ là mình sẽ không hối hận khi lựa chọn con đường này, và những người bạn này. Dù sao thì... bọn họ cũng là những người đã nhìn thấy những phần sâu thẳm nhất trong cô gái nhỏ, vượt qua cả những lớp áo và những bức tường. Giữa bọn họ sau ngày hôm nay, dù thế nào đi chăng nữa, cũng sẽ có một sự kết nối đặc biệt với nhau. Flavia Dohaeris tin như vậy.

Những chiếc xúc xắc được thả ra ở tấm thảm giữa căn phòng, điều hòa bật chỉnh ở nhiệt độ vừa phải, và tiếng đồng hồ điểm đêm khuya báo hiệu cho cuộc vui chính thức bắt đầu.






 
Last edited:

Ultimate

Administrator
Staff member
CHAPTER 1: THE ENIGMA ON THE MAGLEV TRAIN
Maglev Train, 15-5-2057


Kanade Katsura
Không phải thế... tên cậu ấy là Toya và cũng có tiếng trong giới nhạc Classical từ năm cấp 3 rồi...


Kanade gãi gãi lọn tóc trắng, vuốt ngón tay vào lọn tóc của cô. Không phải người kia không chơi tốt. Kanade không muốn nói xấu bạn kia bởi người đó chẳng làm gì sai cả. Cô biết vấn đề là ở mình chứ không phải ở người kia, cả cô và người kia đều có tài năng cả.


Kanade Katsura
Khó nói lắm, kiểu như nếu Ena là nhạc Jazz thì Toya là nhạc Rock...


Ví dụ như thế, Kanade không biết giải thích sao nữa. Cô thích nhạc Jazz, cô muốn chơi nhạc Jazz, cô không muốn chơi nhạc Rock, kiểu như thế. Kanade muốn được chơi với Ena, nhưng đôi lúc bạn phải học cách buông bỏ ước muốn của mình, để theo con đường hợp lý hơn. Flavia thấy Kanade vòng hai tay của cô qua đầu gối trước khi bỏ cả hai chân lên ghế. Đầu tóc trắng tựa vào đầu gối, đôi mắt nhìn trong bâng quơ, nhìn về phía Flavia trong vài giây trước khi nhổm dậy.


Kanade Katsura
Xin lỗi mình nói nhiều, cậu mệt thì chắc đi nghỉ đi.


Kanade đứng dậy, nắm tay Flavia trong một hai giây trước khi buông tay cô, trở về phòng của mình.


 

Mực

Active member


Flavia Dohaeris

Flavia thức dậy sớm vào buổi sáng, chợt nhận ra những nữ sinh cũng cùng nán lại đây cùng họ. Nhỏ cầm trên tay vài viên kẹo rồi gõ cửa phòng của Nizuki Kimura.

“Xin chào, tớ là Avialf đây. Tớ có chút chuyện cần hỏi, cậu có rảnh không?”




 

Ultimate

Administrator
Staff member
CHAPTER 2: NEST OF NOCTURNAL ANIMALS
12h, 24-05-2057


Khi Flavia gõ cửa phòng Nizuki, tiếng nhạc ầm ĩ ở phòng Ekari khiến một lúc sau thì Nizuki mới mở cửa. Phòng của Nizuki là 206, cạnh phòng của Ledah nên cũng không khó tìm cho lắm. Cô gái gãi đầu, hai mắt vẫn còn đang lờ đờ vì thiếu ngủ. Mãi tối qua cô mới ngủ được, tới giờ mới dậy được một lát.


Nizuki Kimura
Avialf hả? Ekari nó mở nhạc to nên chả nghe thấy gì cả. Ừ, cứ hỏi, mà có người tới cứu bọn mình chưa?


Cạnh phòng Nizuki là phòng của Fiona. Vừa đúng lúc này thì Fiona cũng ra khỏi phòng. Nếu mấy đứa nữ sinh khác đang lo sốt vó khi mãi vẫn chưa có người tới cứu bọn nó, thì Fiona có vẻ giữ một thái độ khá bình tĩnh. Cô bé đã từng thấy người chết rồi, nhiều hơn thế này là đằng khác.


Fiona Bregan
Chị... à, hai cậu có đi ăn trưa không?


Tiếng nhạc xập xình ở tầng trên khiến Nizuki nghĩ chắc mình nếu lên tầng 4 chắc cũng muốn gặp Ekari để bảo nó vặn be bé cái danh sách Spotify của nó thôi. Nó vặn nhạc cứ như thể nó là người duy nhất đóng Spotify Premium ở nhóm bạn vậy.


Nizuki Kimura
Avialf đang có vài câu hỏi muốn hỏi mình, đi chung không? Lên bảo Ekari nó vặn nhỏ...


Vừa ngắt lời thì tiếng nhạc ngắt đi được ba giây rồi sau đó bật lại ngay.
Nizuki nghĩ chắc Ekari nó đang troll mình hay sao. Chắc độ troll của Ekari thì chỉ kém Ayaka một chút thôi. Một lát sau thì cả ba người lên phòng ăn trưa. Bữa trưa ở khách sạn cũng không tệ lắm. Chỉ không có hải sản thôi, vẫn có súp gà kem nấm, bánh mì sandwich, mì Ý, thịt gà hầm, bò nấu sốt vang, thịt nguội, xúc xích.


Nizuki Kimura
Cậu có câu hỏi gì vậy?


 
Last edited:
Top