Mittelos Testing Room

Ultimate

Administrator
Staff member
LOCATION
Phòng thí nghiệm học viện Mittelos
▶ Testing Room
Q4oXSG3.jpg
DESCRIPTION
Mittelos Programming Room.
INSPECTABLE ITEM
Gram Suit Goliath Prototype
Gram Suit Reaper Prototype
Gram Suit Archon Prototype
Gram Suit Marauder Prototype
Hộp cứu thương
Gram Remote Mech
▶ Biology Room
CNsWFtG.jpg
DESCRIPTION
Mittelos Biology Room.
INSPECTABLE ITEM
Shadow Spinal Cord
Shadow Claw
Shadow Heart
Shadow Blood
Dao phẫu thuật
Máy khử rung tim
Kẹp y tế
Remote Control





 
Carolina Scott
Yuina Shirakawa


Phòng thí nghiệm. Ngày 6, tháng 5, năm 2057.

Dãy hành lang vắng lặng đủ để nghe đế giày nhịp bước, nắng vàng vương qua kẽ lá tô thêm vẻ rực rỡ đầu hè. Chúng nhẹ nhàng rơi trên bờ vai, dịu dàng đặt nụ hôn lên làn tóc. Thật ấm. Caro ôm trong tay tập sách dày, toan trả chúng về thư viện cách đây chẳng còn xa. Nắng vàng vuốt ve cơn buồn ngủ chợt đến, điều không mấy bất ngờ sau nhiều ngày ôn luyện trắng đêm. Lơ đễnh, nó kiềm lại cái ngáp chực tới bằng cái hít thở thật sâu. Và có lẽ, nó nên nghỉ ngơi một lúc.

Khẽ đẩy cánh cửa ngay kế bên của phòng thí nghiệm, Carolina mong chờ làn khí mát rượi phả vào mặt làm thanh tỉnh giác quan lười nhác. Nơi đây quanh năm được giữ nhiệt độ như mùa thu, và chẳng hề bật máy sưởi khi đông đến, tất cả để bảo quản mẫu vật thí nghiệm đương xếp thành dãy trên những chiếc bàn lớn.

Nó thấy bóng ai đã ở đây tự trước, với chiếc kẹp tóc xinh xinh quen thuộc cài trên làn tóc suôn. Em cẩn thận đặt chồng sách lên mặt bàn gần đó, nhẹ nhàng cười trước khi vui vẻ bước gần lại.

"Chị Yuina đang ôn tập gì đó ạ? Kỳ thi của năm ba chưa kết thúc sao?"

"Lâu lắm rồi em chưa gặp chị đấy." - Có lẽ bởi vậy, Caro nom vui vẻ lạ. - "À, bọn em thi xong rồi, em đang qua thư viện trả tài liệu học tập." - và dường như cơn buồn ngủ chẳng biết đã bay biến tự bao giờ.
 

Ultimate

Administrator
Staff member
TUTORIAL
Phòng thí nghiệm Mittelos


Không phải là lần đầu Carolina tới phòng Testing nhưng cô vẫn gặp được người đàn chị yêu dấu của mình. Năm nay Yuina sẽ lên năm cuối và cô nàng cảm thấy sự nghiệp trở thành thám tử của mình đã kết thúc ở đây rồi. Tất nhiên lúc gặp Carolina thì đàn chị vẫn tươi cười nhưng lúc ở một mình thì Yuina thấy căng thẳng với đống bài tập hết sức.


Yuina Shirakawa
Lâu rồi cũng mới gặp em, em vẫn chăm học quá nhỉ, như lần đầu tới đây. Nghe nói bọn em sắp đi Hokkaido hả?


Nghe bảo Carolina thuộc dạng sinh viên chuyên cần của học viện, Yuina nghĩ sau này người em gái của mình còn tiến xa hơn nữa, trong khi Yuina thấy chắc là mình sẽ tạch top 20% học viên Mittelos. Kì thi năm ba vẫn chưa kết thúc nhưng... người chị tóc vàng giở quyển sách cho Carolina nhìn, đây là 100 trang tài liệu nói về tập tính của một con Shadow dạng Hybrid là Morvudd mà người chị vẫn chưa học xong.


Yuina Shirakawa
Ừ, kì thi này chắc chị sẽ tạch thôi. Hết năm nay chị sẽ gia nhập cảnh binh quá. Nhưng mà nhà chị chắc sẽ không thích đâu...


Yuina gấp quyển sách lại, nhìn Carolina, đàn chị ườn lưng ra, nằm ép mặt xuống mặt bàn, lưng của cô gái gần như nằm song song với mặt bàn rồi. Người chị gái liếc mắt nhìn Carolina, cười khẽ. Cô biết cô phải làm gương cho đàn em mà việc học hành thật sự có thể khiến người ta stress lên stress xuống. Lúc này thì một người thanh niên bước vào, anh ta khoác một cái áo choàng trắng, đeo một cái mặt nạ che nửa trên mặt.


Revan Kuukyo
Morvudd? Tài liệu này nhiều hơn so với hồi xưa. Tôi ngồi được không?


Revan hướng mắt về phía bàn và hỏi Carolina xem anh ta có thể ngồi ở đây được không. Tuy đã làm cho GRAM và tốt nghiệp với điểm số tuyệt đối, nhưng Yuina vẫn không khỏi làm ngạc nhiên khi thấy Revan thường xuyên quay lại đây để làm việc và hỗ trợ những sinh viên năm cuối. Revan để tay xuống dưới cằm, đọc tài liệu về con Morvudd, đôi mắt màu vàng của anh chàng như đang hồi tưởng về những gì anh ta từng học, so với những gì mà các học viên hiện nay đang học.


Yuina Shirakawa
Carolina, em có câu hỏi gì về chỗ ăn chơi thì hỏi Kuukyo-senpai này, ảnh cũng từng đi Nhật, Hokkaido rồi.


 
Carolina Scott
Yuina Shirakawa
Revan Kuukyo


Phòng thí nghiệm. Ngày 6, tháng 5, năm 2057.

"Em cũng không chăm chỉ lắm đâu..." - Carolina cười xòa, hai bàn tay đan lấy nhau tự tìm cho mình một điểm tựa. "Cũng đủ để chạy nước rút thôi ạ." - con bé bồi thêm, lòng không khỏi nghĩ về những ngày vừa qua mệt mỏi quá độ, bù cho quãng thời gian rong chơi vô định.

Tập tài liệu dày cộp được đẩy tới trước mắt chưa đầy ba giây đã bị kéo đi, chỉ đủ cho cụm 'Morvudd' lướt qua trong tầm mắt như thứ ngoại ngữ kỳ lạ. Carolina chưa kịp phản ứng, và càng bất ngờ hơn khi đàn chị nằm rạp xuống mặt bàn vẻ chán nản. Nó thầm thở dài trong lòng, chẳng biết nên làm gì ngoài lời đáp 'vâng ạ' khẽ khẽ cùng lòng bàn tay rụt rè chầm chậm xoa đầu chị Yuina. Đôi môi em khẽ mím, cái đầu nghiêng nghiêng tỏ ý đồng cảm, hai bên tai dần ù đi với một câu hỏi lặp vạn lần: 'Mình được làm thế này không nhỉ?'.

Cạch!

Điều ấy chẳng còn quan trọng khi tiền bối mang mặt nạ trắng mở cửa tiến vào khiến tay nó rụt lại như phải bỏng. Người nọ thoải mái bước vào, thoải mái kéo lại tập tài liệu, và thoải mái ung dung ngồi bên mặt kia của chiếc bài dài. Anh ấy hỏi, nhưng nào có cần một lời cho phép.

Ánh mắt em khẽ đảo, hồi tưởng lại cuộc nói chuyện khi nãy, chậm chạp trở về với ý tưởng một Hokkaido vui chơi chẳng lo nghĩ khi mười ngón tay hồng lại lần nữa níu lấy nhau, vặn xoắn.

"Hokkaido.. em không biết nhiều lắm. Có điều gì thú vị hay nên thử không ạ?" - Nó hỏi chị Yuina, và cả Revan, khi bước chân em thuận thế dừng lại, đứng sau lưng Revan mà tò mò nghía qua tập tài liệu. Một phần vì tò mò, và nó thú thật trong lòng chẳng chứa được bao nhiêu sự háo hức cho kỳ nghỉ nọ.

 
Last edited:

Ultimate

Administrator
Staff member
TUTORIAL
Phòng thí nghiệm Mittelos


Yuina cười khẽ khi thấy cô em gái vuốt tóc mình, tự dưng cô nghe thấy từ "chạy nước rút" thì quay đầu qua một bên khác, nhìn vào vách tường trắng trong phòng Yuina nghĩ tới việc Carolina chờ tới mấy ngày cuối mới bắt đầu vắt chân lên cổ để ôn bài thi, người chị gái hơi lắc đầu nhè nhẹ và quay mặt vô vách tường. Không có lý nào Carolina lại là người như thế, Revan nhìn cảnh đó và biết ngay Yuina đang bận độc thoại nội tâm rồi. Người chị gái tóc vàng quay qua trấn an Carolina, không phản đối gì cách chạy nước rút của cô.


Yuina Shirakawa
Không sao, lúc những ngày, những giờ cuối mà làm đồ án thì sẽ tập trung hơn.


Revan thấy Carolina rụt tay lại khi vuốt tóc Yuina. Anh chàng không rành mấy hoạt động... girl-bonding nên anh ta sẽ không bình phẩm gì về việc tự ý chạm vào người khác. Revan biết Yuina là người lúc nào cũng muốn hỗ trợ tinh thần cho người khác. Nếu giờ Carolina lấy cái bánh cần ra ăn thì chắc có có khả năng Yuina bảo bánh cần sẽ giúp em thư giãn trong những giờ học căng thẳng. Revan không nghĩ chuyện này sẽ xảy ra, nhưng Yuina là người gặp khó khăn trong việc nói không với người khác.


Revan Kuukyo
Đừng hỏi tôi ở Hokkaido có gì, ở đó thì tôi cũng bận làm việc.


Revan là người đi resort thì mở laptop ra làm việc, vậy nên Hokkaido chỉ là nơi đổi không khí cho anh chàng chứ anh vẫn đi làm bình thường chả khác gì lúc ở Camerata. Carolina nhìn thấy tài liệu về Shadow: Morvudd trên bàn. Một loại Shadow thuộc lớp cổ đại - Relict và nguy hiểm cấp độ: Fiend. Đọc qua mấy dòng đầu thì loài Shadow này có sừng, to như một con hươu lai với gấu, món khoái khẩu của chúng là ruột người. Với một người thám tử, nếu họ tìm thấy một cái xác người bị ăn mỗi ruột thì có khả năng là họ đã gặp một con Morvudd. Yuina thở dài khi nghe thấy Revan là một người suốt ngày nghĩ tới công việc, có khi đây là một dạng stress? Cô gái hỏi tiếp.


Yuina Shirakawa
Những lúc không có vụ án thì anh làm gì, Kuukyo-senpai?


Revan Kuukyo
Lúc nào cũng có việc. Không có được giao thì cô lên amazon đọc tất cả nguyên liệu của tất cả các sản phẩm. Sau này ví dụ tìm thấy một mảnh sứ vỡ ở trong một cốp xe có một cái xác thì phải biết nó đến từ sản phẩm nào, tức là hung thủ đã mua món đồ sứ đó, qua đó hỏi người bán xem những ai đã mua...


Yuina lập tức quay mặt sang Carolina, lần đầu thấy một người không có việc thì tìm việc đi làm. Lên amazon đọc tất cả nguyên liệu của tất cả sản phẩm? Người chị gái khổ tâm, lấy ngón tay vuốt ve nhẹ lọn tóc của Carolina.


Yuina Shirakawa
Chị sẽ không bao giờ trở thành thám tử nếu đây là công việc của thám tử, em à. À, đi Hokkaido có sở thú Asahiyama, em qua đó chơi với mấy con cánh cụt đi.


 
Last edited:

ryanclow

Member

Sorcha Voler


Seika Higuchi


SORCHA 1
Biology room, 8-5-2057


Thời gian nghỉ hè khiến cho lịch trình của Sorcha đột nhiên trống trải một cách bất ngờ. Sau khoảng vài ba hôm thử nghiệm với việc không làm gì cả, cô cuối cùng cũng quyết định rằng lối sống nhàn rỗi không dành cho mình và rời khỏi ký túc xá. Với bảng điện tử còn mở trên đùi để điền cho kín lịch tuần còn lại trước khi khởi hành kỳ ngoại khóa, Sorcha điều khiển chiếc xe lăn tin cậy của bản thân rẽ vào lối cửa của phòng thực nghiệm Sinh học.

Từ sau màn trình diễn về NHC và chứng kiến tận mắt một con Ghoul bằng xương bằng thịt, Sorcha đã không ngừng suy nghĩ về những nguyên tắc biến đổi trong cấu trúc cơ thể và di truyền để từ một Con Người sau khi bị nhiễm lại trở thành thứ giống loài đáng sợ kia. Liệu rằng những bộ phận của một Shadow có thay đổi như thế nào? Nhớ mang máng rằng trong phòng thực nghiệm có lưu một vài mẫu vật để tham khảo, nên cô đã đặt lịch buổi chiều hôm nay tại đây.

Thứ duy nhất mà cô không đặt có lẽ là sự hiện diện của một mắt kính cận khá quen thuộc, Seika Higuchi. Thật ra thì việc này cũng không phải bất ngờ đến vậy, cô nhớ rằng mình đã từng thấy qua không ít lần việc cậu ta nán lại sau giờ học cũng chính trong phòng này. Nghe đồn là có sở thích vượt ngưỡng với xác chết hay gì đấy. Ừm, Sorcha không quan tâm lắm.

“Chào buổi sáng, chúng ta có gặp nhau trong buổi sinh hoạt về kỳ ngoại khóa.”

Cô cười, chào hỏi theo tiêu chuẩn bình thường.

“Mình là Sorcha. Higuchi đến sớm thế, cậu định thử nghiệm gì hôm nay sao?”

@Ultimate






 
Carolina Scott
Yuina Shirakawa
Revan Kuukyo


Phòng thí nghiệm. Ngày 6, tháng 5, năm 2057.

Carolina thoáng ngẩn người khi nghe phản hồi của cỗ máy tiên tiến. Revan chạy như một bánh răng không biết mệt - ít nhất đó là những gì anh ta thể hiện, dù con bé chẳng tin. Cái thế giới chỉ xoay quanh công việc và học hành, nó chịu không nổi, và càng không thể đồng cảm. Ánh mắt em ra hiệu với Yuina, khi cái đầu lặng lẽ lắc lắc không chút tán thành.

Chưa thể hiện đủ cung bậc ghét bỏ với lối sống nhàm chán, ngón tay chị khẽ lướt qua lọn tóc trên vai em, mái đầu kia hơi cúi, Carolina nhìn trong mắt chị điều gì đó ánh lên màu tiếc nuối. Là sao nhỉ?

"Chắc em cũng không làm đâu..." - Nó vô thức buột miệng, khi bộ não dần quá tải với lượng thông tin tràn về. Từ lọn tóc buông thõng, đung đưa giữa những ngón tay mảnh khiến cơ thể em lúng túng chẳng dám cử động, tới vẻ buồn buồn vô cớ đọng trên những thanh âm, lửng lơ giữa những câu từ... Là sao nhỉ?

Em chăm chú nhìn gương mặt kia, tựa một thám tử thực thụ nghiên cứu vụ án, cố gắng lật mở bí ẩn thật xa lẫn lộn giữa làn sương mù. Trái, phải, ngang, dọc, một màn sương trắng bao lấy hai chữ thám tử.

"À... vâng, lúc qua đó em sẽ ngó thử."

Thu lại ánh nhìn, chẳng phải vì nó bỏ cuộc, vì nó biết chị sẽ ngại. Em thản nhiên tiếp nối cuộc trò chuyện ngắt quãng, nhảy cóc từ những con Shadow nơi đáy vực Abyss về tới Hokkaido phủ tuyết ngày tháng năm. Cho cùng thì, Caro cũng biết, bản thân mình chẳng khác một đứa trẻ khi cố gắng thấu hiểu cảm xúc của ai đó.

Nó kéo từ đâu chiếc ghế mà uyển chuyển ngồi xuống cạnh đàn chị, sau đó kéo đại một tập giấy gần nhất, chậm rãi đọc nội dung bài giảng của học sinh cuối năm ba. Và, đúng rồi, Caro chẳng hiểu gì cả.

"Em có thể giúp chị gì không ạ?" - Nó hỏi, khóe môi nhẹ cười khi cẩn thận trả tập giấy kia về y trạng.

 

Ultimate

Administrator
Staff member
PROLOGUE
Mittelos Laboratory, 8-5-2057


Seika nhìn về phía Sorcha, thú thực là cô chỉ nhớ cô bạn nằm trong danh sách đi chơi ở Hokkaido mà chả nhớ gì thêm khác. Người ta chào cô là bạn học Higuchi tức là có nhớ tên cô rồi. Seika ngoảnh đầu qua nhìn Sorcha, thấy cô gái đi xe lăn đang tiến lại gần, bộ não của gái tóc tìm bắt đầu lục lại trong ký ức về cô gái đi xe lăn. Thường thì những người đặc biệt hay nổi bật sẽ khá dễ để mà nhớ tên nhưng bộ não của cô cứ thể mà đào thải thông tin không quan trọng ra khỏi bộ nhớ. Cô chỉnh lại gọng kính, nhìn Sorcha mấy giây, rồi hằng giọng.


Seika Higuchi
Chào... ừm.. Chào cậu.


Trước mặt của Sorcha là một cái bàn mổ và trước mặt của Seika là một đống dao giải phẫu, kèm theo xác một con chuột bị phanh cả tứ chi trên bàn mổ. Các nhà nghiên cứu thường dùng chuột để làm thí nghiệm vì chúng dễ nuôi, sinh sản nhanh, vòng đời ngắn và đặc biệt có hệ gene gần giống con người.


Seika Higuchi
Cậu có muốn mổ xác chuột không, con này vừa được tiêm máu của một con Ghoul này. Rạch bụng một phát đường chữ Y nhé.


Seika đưa con dao mổ cho Sorcha. Con chuột bị cắm bốn cái đinh ở tứ chi, phanh phần bụng ra ở giữa. Cô nhận ra là cái bàn mổ nằm ở ngang tầm mắt của Sorcha, cô gái tiến tới chỗ bảng điện tử, chỗ chỉnh độ cao của bàn mổ.


Seika Higuchi
À cậu có cần hạ bàn xuống thì bảo.



 
Last edited:

Ultimate

Administrator
Staff member
TUTORIAL
Phòng thí nghiệm Mittelos


Yuina cười tủm tỉm khi thấy Carolina cũng lắc đầu đồng tình với mình. Chị gái nghĩ mình mà rảnh thì đi rửa bát hộ đàn em chẳng hạn. Yuina nghe thấy Carolina bảo không muốn làm thì nhéo nhẹ má của cô em gái, nhưng mà chắc kéo được nửa chừng thì thôi vì sợ em mình đau. Biệt danh tốc kiếm của cô khiến người nghĩ cô nàng cứng rắn mạnh mẽ lắm nhưng thật ra cũng không hẳn. Người chị gái vẫn cứ áp đầu xuống bàn.


Yuina Shirakawa
Chị thì mong em làm thám tử, vì làm cảnh binh nguy hiểm lắm.


Việc gì khó thì cứ để chị lo, chắc ý Yuina là vậy. Thật ra vận động tay chân với vận động trí óc thì khác nhau, không thể nói cái nào dễ hơn cái nào khó hơn. Yuina nhìn Carolina kê cái ghế lại, ngồi xuống cạnh cô mà đọc nội dung bài học của sinh viên năm ba. Nếu là Sabrina hay Adele ở đây thì Yuina nghĩ sẽ nghe họ trêu chọc Carolina bằng những câu như: "Em có hiểu gì không mà đọc thế? Đi chơi đi." Suy cho cùng cô nàng cũng được lòng mấy người chị gái vừa mới tốt nghiệp. Yuina liếc mắt nhìn đôi mắt của người em đang giấu mình sau những tờ giấy.


Yuina Shirakawa
Giúp gì ý hả, chắc không cần đâu.


Yuina nghĩ một lúc. Học đâu có học hộ được, ăn cũng không ăn hộ được. Tự nhiên nghĩ tới ăn, Yuina quay mặt vào bờ tường ngẫm nghĩ gì đó. Từ phía sau, Carolina thấy người chị gái lầm bầm như đang tụng kinh. Cỡ chục phút sau thì Yuina quay lại, vươn vai.


Yuina Shirakawa
Em muốn ăn gì không? Chúng ta có thể đi ăn. Đồ Nhật? Taiyaki, Okonomiyaki hay.... Cơm lươn đi. Senpai có muốn...?


Có lần Carolina và Yuina cũng đi thưởng thức đồ Nhật rồi, đây cũng chẳng phải lần đầu hai người đi ăn với nhau. Đồ Nhật cũng là mấy món ruột của người chị. Yuina cười khẽ với Carolina, hơi liếc mắt nhìn Revan. Tất nhiên đàn anh chỉ đứng dậy, lắc đầu.


Revan Kuukyo
Không, chúc hai người ngon miệng.


 

ryanclow

Member

Sorcha Voler


Seika Higuchi


SORCHA 4
Biology room, 8-5-2057


“Nghe hay đó. Vậy mình cùng làm với cậu nhé.”

Sorcha tiếp tục sử dụng điệu cười thân thiện đã được diễn tập trước gương cho cô bạn khi đưa mắt liếc sang thứ đang được đóng đinh chờ khám nghiệm trên bàn phẫu tích. Một cảm giác dejà vu dâng lên, ngứa ngáy trên những ngón tay khi chúng ngập ngừng trong một chốc trước khi thuận theo mà cầm lấy con dao mổ được đưa cho, điệu thái trông có vẻ vô cùng thành thạo.

“À, không cần đâu. Mình có thể đứng mà.”

Đáp lại lời hỏi, Sorcha cũng bấm một nút trên tay cầm của chiếc xe lăn, để nó êm ru chuyển động, vươn cao và sắp xếp lại thành phần thành một cái khung đứng dọc với dây ràng bảo hộ và các khớp để có thể cúi gập thuận tiện, trông chẳng khác nào một xương sống nằm ngoài hỗ trợ để cô gái có thể vươn người đứng thẳng theo chiều cao thực tế. So vai thoải mái, cô nhìn xuống cái xác chuột trên bàn, tìm kiếm những điểm dị biệt nào đó có thể biểu hiện ra ngoài sau khi tiêm máu Ghoul.

“Cậu tự tiêm máu Ghoul cho nó à? Đã bao lâu rồi nhỉ? Trước khi chết, nó có biểu hiện gì không?”

Có thể thời gian là một yếu tố quyết định cho sự chuyển hóa của sinh vật. Với một nhát mổ chẳng ghê tay tạo thành đường chữ Y trên cái xác, Sorcha dùng lưỡi dao để mở toang lớp da, phô bày thế giới nội tạng phong phú bên trong của mẫu vật trước mắt cô gái bên cạnh.

“Higuchi thấy thế nào?”

@Ultimate






 

Ultimate

Administrator
Staff member
PROLOGUE
Mittelos Laboratory, 8-5-2057


Seika có nghe về loại xe lăn đứng được nhưng đây là lần đầu cô thấy một cái hoạt động trực tiếp, nó giúp hỗ trợ người tàn tật đứng dậy trong một khoảng thời gian tương đối. Có khoảng 82 % số người tàn tật thật ra là đứng được, họ chỉ gặp khó khăn trong việc đi lại thôi, có khi Sorcha thuộc dạng đa số và cô có thể đứng được một lúc nếu cô muốn. Seika chú ý tới cái xe lăn, nhìn vào cô gái tóc hồng, trong đầu có vẻ đang nghĩ một cái gì đó phức tạp.


Seika Higuchi
À có gì cậu điền vào tờ giấy phẫu thuật này, trong đó có phần cam kết sẽ tiêu hủy xác sau khi mổ. Mình phải ký thì họ mới cho mình lấy cái xác chuột.


Cơ bản chỉ cần một người ký là được, và đó là người chịu trách nhiệm chính. Sorcha thấy Seika đã ký ở mục người cam kết thứ nhất, tuy nhiên ở đó mục người cam kết thứ hai để Sorcha có thể ký vào. Mục đó yêu cầu cả chữ ký và ghi rõ họ tên. Gái tóc tím tranh thủ liếc nhìn chỗ Sorcha vừa ký, như một học sinh bị kiểm tra bài cũ cố lật 1-2 trang để gợi nhớ lại gì đó.


Seika Higuchi
Ừm...Mình tiêm nó khoảng nửa tiếng trước, nó nhiễm độc chết sau 15 phút rồi nó bị hóa thành Ghoul sau 10 phút kế tiếp, chắc là tùy người tùy động vật chứ thời gian biến thành Ghoul không cố định. Lúc biến thành Ghoul thì nó cắn chết một con chuột khác để biến nó thành Ghoul.


Seika nhìn Sorcha banh xác con chuột bị banh ra. Gái tóc bông thấy máu của nó con chuột cũng đỏ như bình thường, tuy nhiên phần não của con chuột có một lớp màng trắng phủ nhè nhẹ như có mạng nhện bao quanh não. Theo sách vở thì lớp màng này có vai trò điều khiển nạn nhân sau khi họ chết vì nhiễm độc, biến họ thành zombie, hay ghoul tùy theo cách bạn nghĩ. Phổi con chuột vẫn hoạt động, tim cũng vẫn đập. Trong sách có con chuột sẽ trở nên thối rữa sau một khoảng thời gian, như một bộ xác sống.


Seika Higuchi
Cậu có muốn kiếm thử con mèo để kiểm tra không, tiêm cho một con chuột máu của Ghoul rồi nhốt cả hai con lại. Nghe nói một con chuột Ghoul sẽ tấn công cả mèo, tức là giống loài này tìm mọi cách để lây lan thông qua vết cắn hoặc cào... Khá thú vị.



 
Carolina Scott
Yuina Shirakawa
Revan Kuukyo


Phòng thí nghiệm. Ngày 6, tháng 5, năm 2057.

"Chắc để khi khác đi ạ. Em phải đi trả chỗ tài liệu kia về thư viện nữa, mà sắp tới giờ đóng cửa rồi." - Nó chỉ chỉ chồng sách yên lặng đã lâu đặt ở bàn bên, tỏ ý từ chối. - "Mà có khi em cũng nên đi luôn bây giờ."

Đứng trước chồng sách, nó ngó nghiêng tự hỏi bản thân có quên gì không như thường lệ. Khi ánh mắt em va phải chiếc mặt nạ trắng, Caro chợt nhớ lại câu hỏi bỏ ngỏ đã lâu vẫn thỉnh thoảng quay về trong tâm trí bọn học sinh trên chuyến tàu ấy.

Em nhặt tạm chiếc bút ai đó để quên, một mảnh giấy trắng in logo Mittelos từ xấp giấy đặt sẵn ở cuối phòng, bắt đầu hí hoáy thứ gì đó. Và hơn cả, nó chắc chắn bản thân đã núp sau tập sách cao để đàn chị không nhìn thấy nội dung sắp được viết ra. Chữ Carolina không quá đẹp, chỉ được coi là đọc được với những nét gãy gọn. Nội dung như sau:


Có điều này em muốn hỏi anh, mà anh đừng để chị Yuina biết nhé. Cứ vờ như anh đang giải thích kiến thức gì đó cho em là được. Em cảm ơn.
Về vụ án của thầy và em gái có tiến triển tới đâu gì không ạ?
Trả lời có hay không là được. Em chỉ muốn biết vậy thôi. Nhưng đương nhiên nếu có thể nghe nhiều hơn thì sẽ thật tốt ạ.
Em có thể giúp anh chuyện gì không?
(Ps: Mong là em không còn trong diện tình nghi.)



Carolina đọc lại mẩu giấy trong tay thật nhiều lần, và suýt rút lui mỗi khi nhớ lại thái độ cương quyết của Revan. Nó vẫn nhớ rõ, ngày lá cây vụn vỡ dưới tàng cây khô.

"Anh Revan, em có cái này muốn hỏi."

Nó kẹp mảnh giấy và chiếc bút bi trong cuốn sách nào đó chẳng rõ tên, vội đặt chúng trước mặt Revan, ánh mắt đăm đăm nhìn anh, chờ đợi câu trả lời.

 
Last edited:

ryanclow

Member

Sorcha Voler


Seika Higuchi


SORCHA 5
Biology room, 8-5-2057


Sorcha ngờ ngợ có gì đó sai sai khi bắt gặp ánh mắt có phần lén lút của Higuchi dành cho tấm cam kết mà cô vừa ký vào. Nhưng rồi cô bỏ qua đắn đo không mấy quan trọng này để điều chỉnh khung đứng xe lăn hơi nghiêng một chút để đỡ trọng lực rồi chạy bon bon về phía bồn rửa để làm đúng thủ tục rửa tay và đeo găng.

"Nếu các nội tạng của nó sau đó sẽ bị thối rữa thì cho thấy là cơ thể của một Ghoul sẽ không cần đến quá nhiều chức năng như con người, thậm chí không cần đến năng lượng của chuyển hóa. Tim và phổi vẫn đập sau khi chết có thể chỉ là một bước chuyển tiếp để cơ thể thích nghi với dạng tồn tại mới thôi nhỉ?"

"Nhưng điều đó đặt ra câu hỏi là vậy rốt cuộc làm thế nào để Ghoul hoạt động được, nếu nó ăn xác thì những thức ăn kia tiêu hóa ra sao? Nếu theo giả thiết rằng bức màn trắng bọc quanh não này sẽ giống một loại ký sinh điều khiển cái vỏ cơ thể thì tự bản thân loài ký sinh cũng phải có thức ăn và năng lượng để tồn tại."

Tràng diễn thuyết đang thao thao chợt khựng lại khi cô nghe được lời đề nghị từ cô bạn đồng khóa tóc tím. Suýt thì Sorcha đã gật đầu đồng ý ngay tắp lự nếu như trí nhớ siêu phàm của cô không phản bội mà lại nghĩ về cha mình. Về chiều hôm đó. Cô hơi nhăn mặt, ngọ nguậy người trong sự ràng buộc của chiếc xe lăn nhưng rồi cũng thở dài.

"Ừm... không nên tự tiện bắt sinh vật phục vụ nghiên cứu như vậy đâu. Sẽ khiến người khác thấy đáng sợ đấy."

Cô liếm môi.

"Với nó có phù hợp quy định đạo đức nghiên cứu của trường không?"

@Ultimate






 

Ultimate

Administrator
Staff member
TUTORIAL
Phòng thí nghiệm Mittelos


Yuina gật đầu, vươn vai định đứng dậy đi thì Revan cũng đã nhanh chóng bước ra gần tới cửa. Nếu không phải vì Carolina đưa mảnh giấy cho anh chàng thì chắc rằng anh chàng đã rời khỏi đây từ ba vạn chín nghìn năm trước rồi. Revan cầm tờ giấy có logo Mittelos được viết một đống chữ mà anh chàng nghĩ chắc cả năm trời rồi mình chưa nhìn thấy nhiều chữ viết tay thế này.


Yuina Shirakawa
Hỏi gì đó em? Chị có thể giúp được không?


Revan liếc mắt nhìn Carolina, xong lại nhìn Yuina. Anh ta gấp tờ giấy thành 4 mảnh rồi đưa trả lại cho cô. Nếu đây là thư tình thì chắc Carolina đã nhận được lời từ chối. Chàng trai chỉnh lại cái mặt trắng, có vẻ anh ta đang cân nhắc, chả có lý do để nói cho người bị tình nghi biết tiến độ điều tra của anh ta tới đâu. Nếu anh ta đang điều tra, thì không ai có thể được biết tiến độ của cuộc điều tra này cho tới khi anh ta hoàn thành nó.


Revan Kuukyo
Cái này anh không trả lời được.



Yuina ngạc nhiên khi thấy có một câu hỏi mà Revan không trả lời được. Nếu có câu hỏi bài tập nào Revan không trả lời được thì tức là anh ta không muốn trả lời rồi. Trong tờ giấy có ghi trả lời có hay không là được, và chàng trai tóc xanh đã trả lời là không rồi. Thật tốt nếu được biết nhiều hơn nhưng Revan không nghĩ sẽ cho Carolina biết điều tốt đó.


Revan Kuukyo
Tuy anh tin em không phải là nghiệm của phương trình. Nhưng anh có thể giải sai.



Yuina nghiêng đầu, mái tóc vàng rủ qua một bên, chẳng hiểu gì cả, nhưng Revan đã đi khỏi đó.


 

Ultimate

Administrator
Staff member
PROLOGUE
Mittelos Laboratory, 8-5-2057


Seika liếc liếc nhìn cái tờ cam kết có ký của cô gái tóc bông đi xe lăn. Cô chỉnh lại cái kính, cười gật gù, dùng ngón giữa chỉnh lại cái gọng kính như kiểu thám tử mới tìm ra manh mối một vụ án. Vẻ mặt của cô là vẻ mặt của một người đắc thắng, trong khi thực tế chỉ là cô bị âm điểm trong vấn đề giao tiếp.


Seika Higuchi
Đúng rồi, đó bạn Voler. Tim và phổi vẫn hoạt động, phổi còn hoạt động thì khí NHC mới còn tác dụng. Nhưng hiện nay người ta không biết loài này lấy năng lượng từ đâu.


Theo sách vở và giả thiết của những nhà khoa học thì lũ Ghoul kia không lấy năng lượng từ số thịt thối mà bọn chúng ăn, nếu không thì bọn Ghoul không ăn tầm 1 tuần chắc lăn quay ra chết hết. Bọn ghoul thực tế sống có thể lên tới 3-4 tháng, kẻ cả khi không ăn thì cơ thể của chúng mục ruỗng chứ không chết. Bọn chúng ăn không phải để sinh tồn mà để dự trữ thịt thối trong bụng. Khi hóa thành Ghoul thì dạ dày sẽ đóng vai trò như một cái van kín, Seika nói.


Seika Higuchi
Con Ghoul đó sẽ phùng bụng ra như bà bầu 9 tháng. Do vi khuẩn trong thịt thối thì nó tích trữ gas. Khi nào nó ăn đủ nhiều, nó tiếp cận mục tiêu thì nó sẽ mở khí gas trong dạ dày và bùm.


Seika giơ tay khum lại và ra dấu phát nổ, vi khuẩn và máu sẽ bắn tứ tụng như một vụ nổ nhỏ, có khả năng phát tán mầm bệnh rất cao. Loại sinh vật này muốn phát mầm bệnh chứ không hẳn là ăn. Lúc này Sorcha nói về việc không nên tự tiện bắt sinh vật phục vụ nghiên cứu. Vừa nói, Seika vừa giơ ngón trỏ với ngón cái ra, hai ngón cách nhau chắc khoảng 1 đốt ngón tay.


Seika Higuchi
Ừm, nhiều người cũng bảo tôi còn cách có ti tí nữa thôi là thành một kẻ giết người hàng loạt. Vậy thì thôi, thú thực là tôi thích nói chuyện với người chết hơn với người sống.


Seika quay sang nhìn Sorcha. Người chết lúc nào cũng nói thật. Họ không bao giờ nói dối bạn. Gái tóc tím chỉnh kính lại.


Seika Higuchi
Cô có nghĩ vậy không?


 

ryanclow

Member

Sorcha Voler


Seika Higuchi


SORCHA 6
Biology room, 8-5-2057


Sorcha ngẫm nghĩ về câu hỏi. Thật ra nếu được lựa chọn, có lẽ cô gái tóc kẹo bông sẽ thấy không cần phải nói chuyện với ai cả mới là điều tốt nhất. Cô không phải là quá chán ghét việc giao tiếp nhưng nó vẫn luôn tốn của cô nhiều năng lượng hơn cần thiết, nhất là trong việc quan sát cử chỉ và ngôn ngữ hình thể của đối phương để đoán biết tâm tình bù cho cái phần thiếu sót trong sự đồng cảm của bản thân mình. Giống như cái cách cô trông thấy vẻ đắc ý của Higuchi trong cái điệu bộ nâng kính kia vậy. Sorcha hơi liếc về tấm giấy có chữ ký và tên họ của mình bên trên, chợt nhận ra Higuchi bắt đầu gọi tên mình từ lúc nào.

"Hừm... người chết đúng là không biết nói dối. Nhưng để hiểu tường tận ý nghĩa của một lời nhắn sau khi chết thì cần phải biết lúc sống họ đã như thế nào. Và đó là công việc của một thám tử sau khi nhận kết quả khám nghiệm từ pháp y."

Sống và chết, cũng chỉ là hai mặt của đồng xu. Chúng vốn dĩ không thể tách rời nhau ra được. Cô vươn tay, đưa ngón trỏ chèn vào cái khoảng cách tí ti giữa hai đầu ngón của cậu ta.

"Mình nghĩ bạn học Higuchi sẽ trở thành một pháp y tài giỏi. Sau này mong hãy hợp tác thật tốt nhé."

"Còn bây giờ thì ta còn một cái xác chuột cần phân tích đây."

Rụt tay lại, cô phác nó về phía con chuột vẫn đang tim đập, phổi rung dù bị phanh cả bụng ra ngoài trên bàn mổ.

"Mình dự định thử tách cái màng trắng kia ra khỏi não nó xem có được không. Một Ghoul sẽ bị giết chết với một vết thương xuyên sọ vậy nên lớp màng đó hẳn phải có vai trò quyết định trong sự sống của nó. Nhưng nếu phổi và tim đã vô dụng như vậy sao nó không cứ bỏ luôn để đỡ điểm yếu nhỉ?"

Ngày hôm đó trôi qua rất nhanh khi hai cô gái với sự nhiệt thành mải phân tích và loay hoay xử lý thêm cho cái xác chuột Ghoul đến khi lên đèn. Có lẽ thì người sống cũng không khó tiếp cận đến thế nếu như có một mục đích chung nhỉ?

[END ROLE]

@Ultimate






 
Top