INFORMATION
Trường học Imperia [2024.04.13]
- ...Satres...
Đôi mắt thẫn thờ, vô hồn nhìn thân thể không còn nguyên vẹn của anh chàng đồng đội khó tính rơi xuống từ trời cao. Đằng sau, từng tiếng sặc thê thảm của Pelix, phun ra thành vũng máu lớn. Hệ thần kinh của cô căng như dây đàn, càng ngày càng giãn ra rồi đứt "bụp". Tầm nhìn chợt trở nên tối đen, không thấy gì hết. Em lại thấy mình như đang ngồi trên một chiếc vòng quay ngựa gỗ đang xoay tròn. Kì lạ là, chẳng còn ai ngoài Nie ở đó. Không gian chợt truyền đến thứ âm thanh như tiếng nứt vỡ của thuỷ tinh. Quang cảnh công viên vắng vẻ, nối tiếp với những kí ức qua các vết nứt. Chúng ngày càng lan rộng. Em rất sợ, vội ôm chặt lấy thân ngựa gỗ mà nhắm mắt lại. Những âm thanh nứt vỡ ngày càng gần, cho đến khi một tiếng "choang" dữ dội vang lên. Em ngẩng dậy, từ từ mở mắt. Trước mặt là một bãi biển hoang vắng. Tiếng chim hải âu vang cùng những cơn gió mặn mòi muối biển. Bãi cát vàng mịn khẽ trượt qua kẽ chân, rồi lại bị nước biển cuốn ra xa. Chợt có tiếng bước chân trên nền cát sau lưng. Một chị gái cao cao bước đến, mái tóc trắng toát như những hạt tuyết đầu mùa, ánh mắt vàng kim như che khuất sau vành của chiếc mũ rơm. Chị ấy ngồi xuống cạnh em, im lặng một lúc lâu rồi chép miệng
"Thế nào?"
"Kết thúc rồi" câu trả lời bật ra từ miệng Nie một cách vô thức
"Đây là con đường em đã chọn, em có hạnh phúc không?"
"Em không biết, mọi người đều rời bỏ em rồi...em.....cô đơn lắm"
"Không phải từ trước đến giờ đều như thế sao? em luôn luôn cô đơn"
"Nhưng..."
"Em, là một kẻ giết người, em không có quyền được thương hại, được thoát khỏi sự cô đơn"
"Có lẽ, em vẫn còn nhân tính, vẫn còn phần "người"...mà con người thì không thể cô đơn"
"Ai cho phép em giữ lại nhân tính? Em không thể có trái tim của một con người...vì tay em nhuộm quá nhiều máu rồi"
Nie lặng thinh, đôi môi bé nhỏ mím chặt lại, nhìn chị gái tóc trắng ấy. Đôi mắt vàng của chị vẫn vô cảm và thờ ơ, như không hề để tâm đến câu chuyện. Một cảm giác chua xót, đau đớn khẽ dâng lên trong tim, nhưng lại không biết cách để giải thoát nó ra. Cả hai người im lặng, để cho tiếng sóng vỗ chen ngang cuộc trò chuyện. Chị gái tóc đen đứng trước mặt cả hai, cũng ngồi xuống đối diện. Khuôn mặt nghiêm nghị, mắt hơi thâm. Đôi mắt đầy nhiệt huyết và tuổi trẻ giờ sắc như dao, như căm hờn mọi thứ trên đời. Chị tóc trắng ngẩn mặt lên, nhìn vào mắt Tóc Đen.
"Thế nào?"
"Kết thúc rồi"
"Đây là con đường cô đã chọn, cô hạnh phúc chứ?"
Khác với Nie, Tóc Đen tỏ ra nhẹ nhõm hơn, không giấu nổi tiếng thở dài trước câu hỏi của Tóc Trắng
"Không...và có"
"Không và có?"
"Tôi lần nữa lại cô đơn...nhưng ít nhất tôi có thứ để tiếc thương"
"-1 và 0?"
"Tồn tại hay không tồn tại, đó mới là vấn đề..."
"Tôi hiểu rồi"
Cả ba nhìn nhau, rồi cùng chìm vào hư vô.
---------------------------------
Những cơn gió cuồn cuộn thổi hơi nóng ẩm đi khắp cái nơi từng được gọi là "con phố", phần nào làm cho thứ mùi thuốc nổ loãng đi. Những vết lõm, vỡ nát trên con đường nhựa từng bon bon những chiếc xe tấp nập...nay, chỉ còn là dĩ vãng. Không ai biết chuyện gì đã xảy ra, đang xảy ra hoặc sẽ xảy ra. Một cột sáng trắng từ mặt đất bắn thẳng lên trời, rồi bắt đầu mở rộng. Không một âm thanh, không một tiếng động. Cột sáng trắng ấy từ từ nuốt trọn cả trung tâm thành phố, nuốt cả những người không thể chạy thoát, nuốt những phần thi thể còn vương vãi. Nó cứ như kẻ an táng, đến để hoàn thành bước cuối cùng. Khi ánh sáng biến mất, mọi thứ công trình kiến trúc trong cả một khu vực rộng lớn đều biến mất không còn dấu vết. Mặt đất thì nóng đỏ, sôi sùng sục. Chỉ cỏng mỗi Nie quỳ gục tại đó...một mình...