Khi The Blinding xảy ra trên Terra, tôi tưởng tôi là người duy nhất bị ảnh hưởng bởi nó. Tôi đang làm việc trên bàn, hoàn thành nốt bản báo cáo để nộp cho người thầy của mình thì bỗng bụp một phát, tất cả mọi thứ hóa thành màu đen - Tất cả.
Tôi khóc, kêu gào với bố mẹ trong sự hoãng sợ, hoang mang đến tột độ. Nhưng những gì họ đáp lại cũng như tiếng vọng của chính tôi vậy. Bố mẹ tôi cũng chả nhìn thấy gì cả. Từ từ, chúng tôi cũng nhận được thông tin rằng toàn thế giới đều rơi vào bóng tối, thị giác của tất cả mội người đều mất đi. Nhưng có một sự thật thú vị là chỉ có con người mới rơi vào tình trạng mù lòa, các loài động vật khác không bị ảnh hưởng. À, ngoài ra thì nhu cầu tiêu thụ sữa tăng đến chóng mặt.
Đầu tiên, thích nghi với mọi thứ cực kỳ khó khăn. Ví dụ như đi vệ sinh cũng trở thành một thách thức mà tôi không ngờ tới.
Trong vòng vài tháng đầu, những nhóm hỗ trợ xuất hiện, họ là những người đã bị mù trước thảm họa. Sự giúp đỡ của họ là thiết yếu đối với những người mới bị mù, để vượt qua giai đoạn khó khăn này. May mắn là thế giới cũng không bao giờ ngừng phát triển, những thành tựu về khoa học bắt đầu đạt được, giúp hỗ trợ con người trong việc đi lại và sinh hoạt, giúp con người dễ dàng hơn trong cuộc sống của họ, giúp giảm tai nạn do mù lòa.
Hai năm sau sự kiện The Blinding, tôi đã quên nó xảy ra như thế nào, giờ tôi đã học cách chấp nhận thị giác của mình sẽ không bao giờ quay trở lại. Tôi đang đi bộ đến cửa hàng tạp hóa, để mua sữa. Không rõ vì sao nhưng sau sự kiện The Blinding, tôi rất thèm sữa, tới mức ngày nào cũng cần tới nó. May mắn là giá sữa giảm còn thấp hơn cả giá nước lọc. Mỗi lần đi mua sữa, tôi mua hẳn 10 lít.
Toi mở cửa tiệm tạp hóa, cái chuông cửa phía sau rung lên.
"Xin chào đã tới với cửa hàng." - Giọng nói phát từ phía bên phải
"Cám ơn, Dave." - Tôi trả lời
"Ồ Jon hả? Ngày hôm nay của cậu thế nào?" - Dave trả lời với giọng nhiệt tình.
Tôi nắm vào thanh vịn, đi chậm chậm men theo cửa hàng, vừa đi vừa trả lời. Khi cảm thấy hơi lạnh phả vào trước mặt mình thì tôi dừng lại, lần mò xuống phía dưới, tìm những cái bịch có quai.
"Cũng vẫn như vậy à." - Tôi cười.
Cuối cùng tôi cũng chạm thấy cái quai nắm ở bịch sữa, tuy nhiên ngay khi định đóng cửa tủ lại thì tôi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình ở trên tấm cửa kính tủ lạnh. Tôi không biết vì sao và bằng cách nào. Tôi đang nhìn thấy mặt mình phản chiếu trên tấm kính, lần đầu tiên trong hai năm, tôi nhìn thấy gương mặt mình.
Tôi run rẩy, tôi bắt đầu cảm thấy hơi ấm, dòng lệ bắt đầu ứa ra, ngân ngấn lên bờ mi của tôi. Tôi dụi mặt, chưa kịp gào lên vì vui sướng thì tôi nhận ra tất cả những cánh cửa kính ở trên cánh tủ lạnh đều có viết một dòng chữ màu đen bằng bút dạ.
ĐỪNG CHO CHÚNG BIẾT LÀ CẬU CÓ THỂ NHÌN ĐƯỢC.
Thế nghĩa là quái gì? Bọn chúng là ai?
Lúc này tôi quay về phía người đang đứng ở phía sau quầy thu ngân.
Cái... đéo gì vậy?
"Jon, cậu cần giúp đỡ gì không" - Nó hỏi tôi. Miệng của nó phát ra giọng của Dave, nhưng chắc chắn không phải Dave.
Khoan đã, đó có phải là miệng của nó không? Tôi không biết.
Tôi đang nhìn vào một sinh vật cao khoảng 2 mét rưỡi. Quái dị và tởm lợm là hai từ duy nhất mà tôi dùng để miêu tả nó. Nó có làn da giống như da người nhưng màu nâu xỉn pha lẫn với vàng, hơi hơi ẩm ướt. Nó không mặc quần áo, có lẽ bởi không quần áo của con người nào có thể mặc vừa cơ thể cục mịch kia. Tay của nó dài, khẳng khiu gióng như chân của mấy con con gián. Đầu của nó giống như một quả bóng bầu dục được phóng to. Nó không có chân, vẫn đứng thẳng người, nhưng phần thân dưới của nó mập mạp với nhiều xúc tu nhỏ như chống đỡ cả cơ thể của nó. Mỗi khi con quái vật nói thì tôi nhìn thấy hàm răng của nó từng lớp từng lớp như răng cá sấu.
"Jon, để tôi giúp." - Giọng nói của nó thay đổi, như được cho qua một cái máy biến giọng vậy.
Nó bò bằng mấy cái xúc tu trên nền nhà. Đây là lần đầu tôi nghe thấy những âm thanh đó. Một cái tay của nó mở tủ lạnh và móc ra một bịch sữa, đưa cho tôi. Tôi nhận ra trong cái can nhựa chứa đầy sữa. Nhưng thay vì kinh ngạc vì cách nó bò thì tôi chỉ nhìn vào cái can nhựa.
Sữa ở trong không có màu sữa, không trắng, không nâu, không phải bất kỳ màu sữa nào mà tôi từng biết, nó có màu đen kịt.
Con quái vật tiến đến gần, mùi hôi thối của nó khiến tôi phát ói.
Bàn tay của con quái vật chạm vào vai tôi.
Cả cơ thể tôi cứng đờ lại.
"Hôm nay sữa giảm giá đấy, có nhiều loại nữa." - Nó cười.