midnightbrownie.
Member


Phố Ẩm Thực. Đầu tháng 12, năm 2056.
"Em.. không rõ ràng lắm." - Nó đặt ánh mắt mình lên chậu cây xanh tốt bên bệ cửa sổ. Ngập ngừng đôi giây mà nhét thêm miếng cơm thơm thơm vào miệng, em từ tốn nhai, cướp cho mình khoảng thời gian để suy nghĩ cái chuyện nó bỏ quên từ lâu sau những ngày cuối cấp.
"Em thấy Mittelos với GRAM là một cơ hội tốt, vả lại cha mẹ em làm việc trong ngành luật." - Vẻ mặt nó giống như đang hồi tưởng, chuỗi hình ảnh đè lên hiện thực có chị Yuina cùng dùng bữa. - "Thú thật em không thấu đáo lắm. Vì có phải ai cũng trở thành thám tử đâu, con đường của cảnh binh khá rủi ro nữa."
Từ khi thực sự bước chân vào ngôi trường này, người ta mới bắt đầu nói với nó về những cảnh binh bỏ xác dưới quặng Abyss thay vì mức lương ngất ngưởng và đãi ngộ tốt của GRAM cho vị trí thám tử. Nhưng những lời này còn có ý nghĩa gì khi em đã đưa ra lựa chọn. Đâm lao thì theo lao, đến đâu hay tới đó, đành vậy.
"Còn chị thì sao ạ?" - Nó hỏi chị, tạm gạt đi hình tượng thám tử xa vời để nghe câu chuyện phía đối diện.
Có một số lựa chọn, em có thể chấp nhận sự khác biệt mà lơ đi mọi người xung quanh. Ví dụ như ăn cơm bằng thìa, khi phần lớn thực khách xung quanh đang dùng đũa. Nó có thể lấy một miếng cơm nhỏ còn nóng hôi hổi, xếp bên trên là phần lươn ngòn ngọt hơi xém khi vừa được nướng trên than nóng, và nếu còn chỗ sẽ dành cho chút trứng thái sợi mỏng tang trên cùng. Chiếc thìa nhỏ giờ đây đã mang mọi hương vị của món ăn. Thơm dẻo của cơm, đậm đà của lươn và bùi bùi của trứng. Hoàn hảo.
Carolina không nghĩ unadon sẽ ngon tới vậy. Sự vui vẻ trên mặt con bé có thể thấy rõ qua từng miếng cơm được đưa vào miệng. Không nhanh không chậm, bát cơm đã thấy đáy, đi cùng với nụ cười khó giấu của cái bụng no và vị giác được thỏa mãn. Nó tự nhủ, sau này phải mời tiền bối một món thật ngon.