Shopping Mall



Carolina Scott

Yuina Shirakawa





Phố Ẩm Thực. Đầu tháng 12, năm 2056.

"Em.. không rõ ràng lắm." - Nó đặt ánh mắt mình lên chậu cây xanh tốt bên bệ cửa sổ. Ngập ngừng đôi giây mà nhét thêm miếng cơm thơm thơm vào miệng, em từ tốn nhai, cướp cho mình khoảng thời gian để suy nghĩ cái chuyện nó bỏ quên từ lâu sau những ngày cuối cấp.

"Em thấy Mittelos với GRAM là một cơ hội tốt, vả lại cha mẹ em làm việc trong ngành luật." - Vẻ mặt nó giống như đang hồi tưởng, chuỗi hình ảnh đè lên hiện thực có chị Yuina cùng dùng bữa. - "Thú thật em không thấu đáo lắm. Vì có phải ai cũng trở thành thám tử đâu, con đường của cảnh binh khá rủi ro nữa."

Từ khi thực sự bước chân vào ngôi trường này, người ta mới bắt đầu nói với nó về những cảnh binh bỏ xác dưới quặng Abyss thay vì mức lương ngất ngưởng và đãi ngộ tốt của GRAM cho vị trí thám tử. Nhưng những lời này còn có ý nghĩa gì khi em đã đưa ra lựa chọn. Đâm lao thì theo lao, đến đâu hay tới đó, đành vậy.

"Còn chị thì sao ạ?" - Nó hỏi chị, tạm gạt đi hình tượng thám tử xa vời để nghe câu chuyện phía đối diện.


Có một số lựa chọn, em có thể chấp nhận sự khác biệt mà lơ đi mọi người xung quanh. Ví dụ như ăn cơm bằng thìa, khi phần lớn thực khách xung quanh đang dùng đũa. Nó có thể lấy một miếng cơm nhỏ còn nóng hôi hổi, xếp bên trên là phần lươn ngòn ngọt hơi xém khi vừa được nướng trên than nóng, và nếu còn chỗ sẽ dành cho chút trứng thái sợi mỏng tang trên cùng. Chiếc thìa nhỏ giờ đây đã mang mọi hương vị của món ăn. Thơm dẻo của cơm, đậm đà của lươn và bùi bùi của trứng. Hoàn hảo.

Carolina không nghĩ unadon sẽ ngon tới vậy. Sự vui vẻ trên mặt con bé có thể thấy rõ qua từng miếng cơm được đưa vào miệng. Không nhanh không chậm, bát cơm đã thấy đáy, đi cùng với nụ cười khó giấu của cái bụng no và vị giác được thỏa mãn. Nó tự nhủ, sau này phải mời tiền bối một món thật ngon.





 

Ultimate

Administrator
Staff member
TUTORIAL
Phòng Training Mittelos


Ngành luật xong đi nhập ngũ quả là một lựa chọn đặc biệt. Thường những người làm luật ở Camerata cũng thuộc tầng lớp trung lưu, còn ở GRAM thì ngạch thám tử hoặc cảnh binh đều có tỉ lệ chết cao hơn là ngồi bàn giấy rồi. Yuina nghĩ nếu đàn em đã theo con đường nào thì cũng cần khổ luyện cả.


Yuina Shirakawa
Nhà chị thì cũng không giàu có lắm, nên không làm cái này thì chắc là...


Chắc là ra đường ở. Nhà thì cũng thương cô con gái, nhưng mà nhà của cô đâu dư dả gì. Cuộc đời là sự chiến đấu, và kiếm tiền là vũ khí của chúng ta. Có người từng nói với Yuina như thế, và Yuina thật sự là dang cầm gươm cầm kiếm để chiến đấu để kiếm được miếng cơm manh áo.


Yuina Shirakawa
Chị cũng muốn chiến đấu nữa. Chị cảm thấy chị không thông minh lắm.


Yuina để tay trước ngực, không hiểu sao cô vào được tới năm 3 ở vị trí Investigator. Chăm chỉ là một phần nhưng cô tin rằng tố chất thiên tài trong việc quan sát là một phần để trở thành thám tử tài năng. Cô thường không tới được mức như thế, cô cầm ngọn tóc vàng, ngoe ngoe vào không khí. Người chị gắp them một miếng cơm nhỏ, ăn thêm lươn. Cơm lươn Nhật đặc biệt về hương vị độc đáo mang phong cách Nhật Bản mà lại còn là lươn nướng than tự nhiên nên miếng nào cũng vừa thơm vừa ngọt vừa bùi. Cuối cùng cả hai chị em cũng ăn xong một món ăn ngon miệng. Chị Yuina thở phào trong hạnh phúc.


Yuina Shirakawa
Chị không biết qua được năm 3 không nữa, lý thuyết thì chị làm được mà thực hành khó lắm. Có lần họ yêu cầu điếu chế luminol bằng axit 3-nitro phthalic là chị không làm được.


Yuina ngồi kể thêm về những câu chuyện khó khăn mà cô gặp trong quá trình học tập, nhưng mong là đàn em không nản chí. Cả hai nói chuyện chắc hết cả buổi chiều, đàn chị cảm thấy bớt phải ngoảnh đi ngoảnh lại nhìn tường khi nói chuyện với Carolina nữa. Thấy đã muộn, Yuina hỏi:

Yuina Shirakawa
Em muốn về chưa nào?


 


Carolina Scott

Yuina Shirakawa





Trên chuyến xe về nhà. Đầu tháng 12, năm 2056.

"Vâng, về thôi ạ."

_
Làn mưa lất phất nhòa đi dưới ánh đèn đường của phố xá về đêm. Cây cối bên ngoài đung đưa theo chiều gió lạnh, tán lá chốc chốc tí tách cùng màn mưa. Lác đác xe cộ trên đường, chúng từ tốn người trước kẻ sau tìm bến dừng chân cuối ngày cho một giấc ngủ yên. Bao điều ấy được gói gọn qua khung cửa sổ, cùng nhòa đi dưới cơn mưa. Đôi mắt em dán lên chuỗi hình ảnh lập lòe như đèn kéo quân liên tục thay đổi, chẳng rõ đang nghĩ gì. Chiếc xe đi trên đường, lắc lư. Hai người ngồi trên xe, lắc lư.

"Chị Yuina, lần sau em mời chị ăn vặt nhé?" - Nó hỏi, tầm mắt vẫn đuổi theo bức tranh bên ngoài, lơ đễnh.

END




 
Last edited:


Carolina Scott

Flavia Dohaeris





Tháng 12. Tiệm bánh ngọt.

Thảm cỏ xanh, dãy bia mộ vôi trắng, và mảnh đồi gió thoảng đã bị bỏ lại phía sau, áng chừng từ chục phút trước.

Chúng nó rời khỏi đám tang thầy sau cuộc chuyện trò nho nhỏ, đương sóng bước tới một tiệm đồ ngọt gần đây. Nguyên do vì cô bạn Flavia đã đói và nhớ nhung món pancake ngọt ngào, và Carolina không nghĩ mình có lý do gì để từ chối chút dịu dàng ngày lạnh giá.

Phố đi bộ đầu chiều không mang vẻ nhộn nhịp như Caro từng nhớ. Có lẽ vì chưa tới giờ cơm, có lẽ vì mấy nay trời dần trở lạnh. Người qua lại thưa thớt trên phố thoáng qua trong tầm mắt đang kéo chặt tấm khăn quàng cổ, hay nhét hai tay thật sâu trong túi áo khoác, và hơn cả, họ đều nhanh chóng biến mất sau cánh cửa nào đó. Là quán bánh mì kẹp kiểu Ý, là quán pub phong cách cổ điển, là quán đồ ăn nhanh Trung Quốc... Khoảng lặng giữa hai người đủ để tâm trí con bé thả bay theo lá cây bên đường. Bởi chẳng mấy khi nó dạo bước mà không cần nghĩ mình đi đâu, chẳng sợ lạc đường, và cũng chẳng sợ xe cộ. Ánh mắt kia mỗi lúc lại chợt dừng trên những điều nhỏ bé khác nhau, kín đáo quan sát, và qua một thoáng tâm trí sẽ quăng mấy thông tin vừa thu nhặt được ra ngoài cửa sổ. Cứ như vậy, hai người đã tới nơi.

Flavia đẩy cánh cửa của tiệm bánh nọ khi nãy nó chẳng kịp nhìn tên. Một trước một sau, hai người được chào đón bằng thứ mùi dịu ngọt thoang thoảng của đường sữa và hơi ấm từ chiếc máy sưởi cạnh đó ôm lấy cơ thể. Ấm áp bất chợt khiến Caro nhận ra hai má trắng đã thoáng ửng đỏ từ khi nào vì cơn gió đông lướt qua.

"Hôm nay lạnh thật nhỉ."

Em thầm thì câu nói vô thưởng vô phạt khi hai người ngắm nghía tấm bảng cỡ lớn cạnh quầy thu ngân. Trên đó áng chừng khoảng hai chục loại bánh khác nhau với hình minh họa ngon mắt, phía dưới được đề tên bằng tiếng anh và thứ tiếng khác có lẽ là tiếng nhật. Carolina lia mắt nhanh qua những cái tên lạ, và chẳng bao lâu để nó nhận ra mình đã quên mất món bánh Flavia đang muốn ăn là loại nào, dù cậu ấy chỉ vừa nhắc điều đó mới đây.

"Tớ... không ăn ngọt được nhiều lắm. Có lẽ sẽ chọn loại nhỏ."

Biết là loại nhỏ, còn bánh nào thì Caro nghĩ không ra. Nó nhìn cô bạn của mình, nhẹ cười.

"À... cậu chọn đi. Nhiều quá tớ không biết chọn loại nào. Flavia gọi gì cũng được, mình cùng ăn."




 

Mực

Active member
only one truth exists.
The Justice
Flavia Dohaeris
Carolina
The Flow of Fate
Cả hai cô gái nhỏ rải bước trên con phố, chẳng mấy chốc đã đến được địa điểm. Khoảng cách từ trường đến nơi này, dòng người trên phố đầu chiều, kể cả là những món đồ trưng trên kệ đều không có gì khác trước. Tóc hạt dẻ khẽ rùng mình, không biết vì cơn gió lạnh đột ngột kéo đến, hay chỉ đơn giản là vì nụ cười vô tư của những người qua đường.

"... Ừm."

Flavia đáp lời cô bạn, nghiêng nhẹ trong một chốc để thấy đôi má ửng hồng sau lớp khăn choàng đỏ. Thế rồi cô cũng kéo chiếc khăn choàng của mình, và một cách thật tự nhiên những suy tư vừa nãy như cuốn theo dòng người biến mất, để lại những suy nghĩ về món quà Giáng sinh, và một cái ánh nhìn lên chiếc khăn choàng đỏ được trưng bày gần đấy. Carolina liệu có thích màu đấy không nhỉ? Cô không rõ, nhưng nghĩ đến hình ảnh hai tấm khăn choàng đỏ dắt nhau đi ăn bánh lại có chút dễ thương đến buồn cười.

"Hm... ở đây họ không bán loại nhỏ. Chúng ta có thể gọi 1 cái rồi chia đôi."

Tóc hạt dẻ chỉ vào phần cơ bản nhất, với kem tươi và maple syrup, bên cạnh được trang trí với chút dâu tây và việt quất. Nhân viên giải thích với họ một set cơ bản kèm một nước và một phần bánh, nếu họ chỉ gọi một phần bánh thì sẽ phải gọi thêm nước riêng. Cô gái nhỏ gọi cho mình một ly caramel latte, sau đấy đẩy nhẹ menu về phía người bạn bên cạnh.

"Các loại latte nóng ở đây khá ngon, nếu cậu không thích sữa thì cũng có thể gọi các loại trà."

Khi cả hai vào thì dường như quán cũng dần đông người hơn, chắc là người ta cũng thường ăn trà chiều vào tầm này. Flavia nhích người sang gần cô bạn một chút khi thấy cặp đôi bên cạnh đang mải tập trung trò chuyện. Qua lớp khăn choàng đỏ, tóc hạt dẻ lại vì sao đó mà lén đưa tầm mắt về phía người nọ, chắc là muốn biết xem hai má cậu đã bớt ửng đỏ chưa, hoặc cũng có thể là vì phản chiếu khuôn mặt cậu qua lớp kính kia có phần ngộ nghĩnh, mà bật cười lớn tiếng quá sẽ làm hỏng không khí của cặp đôi bên cạnh.

Cover image credited to pixiv.net/en/users/81852718


 


Carolina Scott

Flavia Dohaeris





Tháng 12. Tiệm bánh ngọt.

"Nghe được đó."

Nó từ tốn theo sau lời đề nghị của cô bạn cùng lớp, vẻ như điều gì Flavia đề xuất cũng được con bé đồng tình. Giọng em đều đều, và ánh mắt vẫn chăm chú trên tờ thực đơn ngon mắt. Nào kem nào bánh, nào dâu nào đào, từng hàng từng hàng nối đuôi nhau.

"Sữa cũng được, nhưng chắc tớ sẽ gọi trà..." - Ngẫm nghĩ, nó định bụng tìm một món nóng cho ngày đông. - "Chắc là trà quế mật ong."

Thơm thơm hương quế, dịu dàng mật ong. Mới nghĩ thôi mà hơi lạnh còn níu kéo nơi vạt áo tưởng như đã được rũ sạch, dẫu nó biết thừa chuyện này là bao công sức của chiếc máy sưởi đang rì rì thở phía sau lưng. Nhưng kệ đi.

Một bước nhỏ, khăn đỏ nhẹ lay.

Mái đầu hơi nghiêng nhìn cô bạn, khi nó trông sắc đỏ đã gần hơn đôi chút. Có chuyện gì sao? Carolina chợt nhận ra ai kia đang nhìn mình trước khi kịp cất tiếng hỏi. Vẻ bất ngờ thoáng qua hiển hiện trên hàng mày khẽ nâng, ánh mắt hiếu kì. Em lùi một bước, tạo thêm khoảng trống giữa hai người. Và có lẽ chẳng khó để nhận ra nguyên cớ khi lại thêm một vị khách vào quán, mang theo tiếng đing đang chuông cửa, và mọi người lại nhích gần nhau thêm chút.

"Sao đó?"

Cuối cùng, Carolina cất tiếng hỏi. Bởi khi ánh mắt hai người giao nhau, sẽ thật kỳ quặc nếu cả hai đều không nói điều gì đó.





 

Mực

Active member
only one truth exists.
The Justice
Flavia Dohaeris
Carolina
The Flow of Fate
Sau một khoảng suy nghĩ, Carolina chọn cho mình một tách trà quế mật ong, về phần Flavia là một tách cafe latte đơn giản. Tóc hạt dẻ cố kiếm đề tài nói chuyện, nhưng một phần trong bản thân cũng cảm thấy thoải mái với sự im lặng này. Khi ánh mắt đặt trên chiếc khăn trắng chưa kịp thu về đã bị níu lại bởi câu hỏi, tóc hạt dẻ có chút bối rối. Cô lắc đầu, vô thức vùi mặt vào khăn choàng, để tay chỉ vào một chỗ trống hiếm hoi cạnh cửa sổ.

"... Không có gì đâu. Chúng ta đi thôi."

Sau khi gọi món nhân viên sẽ phục vụ tận bàn, nên bọn họ chỉ cần đợi ở ghế là được. Dẫu khách đông nhưng quán cũng không phải quá rộng, thế nên việc nhớ mặt khách hàng đối với nhân viên cũng không quá khó khăn. Quán có 3 chỗ ghế cạnh cửa sổ cho hai người, một dãy bàn counter hướng về bếp và 3 chiếc bàn rộng nằm giữa quán. Chỗ của Carolina và Flavia nhìn ra có thể thấy đường phố tấp nập người qua lại, với ánh đèn vàng bên đường hắt qua ô cửa sổ, hòa với không khí ấm áp bên trong.

Flavia với tay lấy chiếc móc áo gần đấy và đưa cho Carolina để cậu có thể móc áo khoác và khăn choàng của mình, tránh những vết nhăn gấp khi chỉ vòng áo qua ghế. Chỗ bàn bọn họ đã được nhân viên chuẩn bị sẵn 2 ly nước lọc - không lạnh cũng không nóng, và một loại khăn lau tay ấm để cả hai có thể sử dụng trước khi dùng bữa. Đối diện bàn của họ là một hòm thư bưu điện màu đỏ, hẳn là cũng đã quá lâu không được sử dụng. Thật ra thì lý do tại sao nó lại ở đây thay vì ở trong viện bảo tàng cũng khiến Flavia tò mò, nhưng cô quyết định cất lại những câu hỏi mà chú ý vào con người tuyết nhỏ - chắc là giả vì gần đây làm gì có tuyết - quấn một miếng vải quanh cổ, tựa như khăn choàng.

"Carolina nhìn kìa, có một con người tuyết giống cậu nghia."

o0Xm1Pb.png


Cover image credited to pixiv.net/en/users/81852718


 
Top