Shopping Mall

Ultimate

Administrator
Staff member
LOCATION
Khu mua sắm
▶ Shopping Mall 1
w0xHoYt.jpg
DESCRIPTION
Siêu thị mua sắm.
INSPECTABLE ITEM
Đồ ăn
Đồ nội thất
Đồ may mặc
Đồ điện tử
Dụng cụ y tế
Dụng cụ xây dựng
Chuỗi nhà hàng
▶ Shopping Mall 2
Sx3kWKK.jpg
DESCRIPTION
Phố mua sắm.
INSPECTABLE ITEM
Đồ ăn
Đồ nội thất
Đồ may mặc
Đồ điện tử
Dụng cụ y tế
Dụng cụ xây dựng
Chuỗi nhà hàng
▶ Grocery Store
onm4boJ.jpg
DESCRIPTION
Tạp hoá 24/7
INSPECTABLE ITEM
Máy bán hàng tự động
Snack
Soda
Fastfood





 
Last edited:


Christopher Laurent

Marie Monroe






TEXT
Cửa hàng tiện lợi [??/07/2024]


Đồng hồ trên tay vừa điểm đúng 7 giờ tối cũng là lúc gã trai nhà Laurent dừng chân trước cửa hàng tiện lợi sau gần 1 tiếng đồng hồ mày mò trên tấm bản đồ dò đường trên màn hình điện thoại. Thứ lỗi cho kinh nghiệm lần đầu của người chưa từng tự thân bước ra đường, và cũng là lần đầu Christ tự ngẫm ra một lẽ rằng bấy lâu nay gã vẫn luôn dựa dẫm vào sự bảo bọc và chỉ dẫn của người quản lý bên cạnh mình, đến mức nếu chỉ cần vắng đối phương, mọi công năng của cơ thể này sẽ tự giác chậm tiến hóa lại so với thời điểm bấy giờ.

Tạm gác lại chuyện ngộ nhận của bản thân sang một bên. Gã cất bước đi vào bên trong cửa hiệu, mắt và tay nhận nhiệm vụ tìm kiếm mẫu thuốc lá quen thuộc, thức uống có cồn và một vài gói snack bên cạnh xem như đồ nhắm cho một buổi tối rỗi rãi không phải bận tâm về lịch làm việc dày đặc. Một dịp hiếm có trong chuỗi những ngày đầu dấn chân vào ngành công nghiệp giải trí quả thực chẳng dễ dàng gì. Christ trở ra quầy thu ngân sau khi đã kiểm qua một lượt để đảm bảo không mua sót bất kỳ món đồ nào. Song, thực tế đã chứng minh cuộc sống luôn đầy rẫy những điều bất ngờ, dẫu đã có sự chuẩn bị từ trước nhưng đôi khi vẫn không thể tránh khỏi những sự cố ngoài ý muốn.

"Của quý khách hết tổng cộng 150 macca."

Gã trai mặc chiếc áo len màu kem kiểm lại mấy đồng tiền nằm bên trong chiếc ví mang bên mình một lần nữa thật kỹ, nét mặt có chút gượng gạo khi chỉ vọn vẹn cầm đủ 100 macca trên tay.

Gã không có đủ tiền.

"...Tôi bỏ lại chai rượu kia vậy."

Christ thở dài chán nản, cũng do gã không chịu kiểm tra tiền lại trước khi rời nhà. Thôi thì đành vĩnh biệt tí men của đêm nay vậy.










 
Last edited:

Absolute Darkness

Active member




Marie Monroe

Christopher Laurent


Shopping Mall, Camerata || Tháng 7, năm 2056

Marie kết thúc buổi tập của mình vào lúc hơn sáu giờ tối. Cô bước ra khỏi phòng gym và đi bộ chậm rãi đến cửa hàng tạp hóa như một hoạt động cardio nhẹ nhàng để thư giãn và định bụng mua thêm một ít đồ ăn để fill vào cái tủ lạnh trống rỗng sau những ngày bận rộn. Tự nấu ăn tiết kiệm được rất nhiều tiền và tốt cho sức khỏe hơn là mua đồ ăn sẵn. Cô lượn lờ trong cửa hàng, vừa đi vừa check list đồ cần mua trong điện thoại. Nhà đã hết trứng, hết sữa, hết chocolate, cà phê chỉ còn một ít, và còn cần phải mua thêm rau, thịt, bột mì,... Sau khi Marie chắc chắn là mình đã mua đủ hết nhu yếu phẩm cho ít nhất 1 - 2 tuần tới, cô mới nhìn đến quầy thuốc lá và rượu. Nhu yếu phẩm trước, sở thích sau. Người không có tiền bạc rủng rỉnh thì phải biết cách tiết kiệm và chi tiêu dè sẻn. Marie vừa lấy gói thuốc lá quen thuộc xuống khỏi kệ thì thấy một chàng trai cao lớn với mái tóc dài được búi qua loa ra sau gáy bước tới quầy thanh toán. Ồ, hình như cô có biết người này, Christopher Laurent thì phải, theo như những gì cậu ta tự giới thiệu trên lớp. Marie thích người đẹp, đẹp thì ấn tượng, ấn tượng thì khó quên, ví dụ như...

"...Tôi bỏ lại chai rượu kia vậy."

...Ví dụ như là đi mua đồ quên mang tiền chẳng hạn.

Marie nhướn mày, vỗ vỗ vai cậu bạn Christopher rồi bước lên phía trước một bước, đặt túi đồ của mình lên quầy thanh toán.

"Không cần bỏ lại đâu, cứ lấy đi, tính vào chung cho tôi nhé."

.

Sau khi thanh toán xong, hai người sóng vai nhau bước ra khỏi cửa hàng. Marie đưa túi đồ của Christopher cho cậu ta, mỉm cười nói:

"Bạn Laurent nhỉ, nếu tôi nhớ không nhầm? Tôi là Marie Monroe, chúng ta học cùng lớp đấy."

Nói rồi cô bóc hộp thuốc lá mới mua ra, quay sang cười với cậu bạn:

"Muốn tìm chỗ nào thoáng thoáng làm một điếu trước khi về kí túc xá không?"

@Christopher Laurent



aaa
 
Last edited:


Christopher Laurent

Marie Monroe






BEGIN
Cửa hàng tiện lợi [07/2024]


Nhờ ơn người phía sau giải vây mới giúp mình mới thoát được khỏi cái tình huống khó xử này, vậy nên Christopher cũng không nghĩ nhiều, cứ để mặc đồ của mình được xếp chung vào chiếc túi của ai kia. Dẫu trong suốt quá trình thanh toán tiền bạc không có lời chen ngang nào từ gã, duy chỉ có một điều khác biệt là ánh mắt hờ hững thường ngày kể từ phút "tương trợ" cho đến bây giờ vẫn dán chặt vào người đứng cạnh mình.

Tóc màu nắng ngang vai, kính tròn, trang phục giản dị và một gương mặt sắc sảo. Gã không nhớ rõ đã từng gặp qua cô nàng này bao giờ nhưng có một điều chắc chắn rằng người nọ biết anh, và phải mất một lúc lâu sau khi ngẫm lại những cái tên xuất hiện trong ngày lần đầu nhận lớp, gã cuối cùng cũng nhớ ra được một cái tên.

"Có một công viên nhỏ ở gần đây, cách chừng 5 phút đi bộ về phía tay trái. Ta qua đó đi."

Dù đã làm quen với môi trường học tập tại Anh Quốc, cũng chẳng mấy lấy làm lạ khi thi thoảng lại bắt gặp trên đôi môi của đám người trẻ như bọn họ là điếu thuốc hay những chiếc hộp vape bên cạnh, song gã cũng thoáng ngạc nhiên trước người có cùng sở thích "hoài cổ" với mình lại là một cô gái. Trời đã tối, đương trong cái giờ mà người người nhà nhà quây quần dùng bữa, hẳn thế nên không gian ở công viên cũng vắng vẻ đi đôi chút. Christ dừng chân trước một băng ghế, bên cạnh là một chiếc đèn đường sáng trưng rồi gã đặt túi đồ trong tay xuống chắn giữa chỗ ngồi và yên vị.

"Cảm ơn cậu, bạn học Monroe. Về tiền trả hôm nay, tôi sẽ quét mã thanh toán trả lại cho cậu."

Gã lấy chiếc điện thoại trong tay ra, bật sẵn chế độ quét mã QR rồi đưa về phía người kia. Còn chưa kịp đếm xỉa đến việc nhận lại đồ của mình và câu chuyện của những điếu thuốc đã vội vàng nhảy vào tiền bạc rồi.

"Tôi không muốn mắc nợ người khác, vậy nên cậu hãy để tôi trả."

Christ thẳng thắn chia sẻ quan điểm của mình kèm theo cái lắc đầu.








 
Last edited:

Absolute Darkness

Active member




Marie Monroe

Christopher Laurent


Shopping Mall, Camerata || Tháng 7, năm 2056

"Ok fen, đây, cậu quét đi."

Marie có cảm giác cậu bạn đẹp trai này hơi ngáo ngáo sao ấy. Rõ là trong tài khoản có tiền để quét QR trả cho cô, vậy mà hồi nãy lại không có tiền trả cho cửa hàng, còn đòi trả lại chai rượu nữa chứ. Nhưng chí ít thì chắc là thằng chả cũng thật thà, Marie khoái mấy người tiền bạc phân minh ái tình dứt khoát như vậy lắm. Đấy, mới gặp mà đã có cảm tình. Người ta mát mát tí thì cũng có sao. Đứa nào chơi đồ mà chẳng ngáo chút.

Marie đưa mã QR ngân hàng của mình qua cho Christopher, sau khi được ting ting rồi thì nhét lại cái điện thoại vô túi, nhanh lẹ đưa thuốc lên môi, châm một điếu.

"Lửa không?"

Marie nhướn mày nhìn Chistopher. Cô phá lệ nhiệt tình với cậu bạn này.

"Lâu lắm rồi tôi mới lại thấy có người hút thuốc lá. Giới trẻ giờ chỉ thích mấy thứ nhàm chán như tem phiếu hay Zyn thôi. Người ta hút thuốc lá đâu chỉ để phê nicotine, đúng không người anh em?"

@Christopher Laurent



aaa
 


Christopher Laurent

Marie Monroe






BEGIN
Cửa hàng tiện lợi [07/2024]


"Không cần, tôi-"

Ngó thấy dòng tin nhắn xác nhận từ tài khoản ngân hàng nhảy lên màn hình, Christopher mới an tâm cất điện thoại vào túi quần rồi lấy bao thuốc của mình vừa mua đang nằm trong túi đồ. Gã ngậm điếu thuốc trên môi, tay lần tìm trong túi quần bên trái theo thói quen để tìm chiếc bật lửa thường ngày rồi chợt khựng lại một nhịp. Chẳng phải ban nãy khi còn ở sân thượng còn phải mượn nhờ lửa của bạn học Colburn sao? Gã chóng quên nhanh thật.

"Lửa."

Chris miễn cưỡng gật đầu kèm theo tiếng thở dài, và điều khiến gã phải nhíu mày và cân nhắc xem xét nhất chính là lối xưng hô có phần suồng sã và thân mật của cô nàng. Cứ như thể cả hai đang trong mối quan hệ gần gũi và thân thiết như những người anh em đã đồng hành lâu năm bên cạnh nhau vậy. Là một người rạch ròi trong các mối quan hệ của bản thân, gã trai buộc tóc đuôi ngựa không ngại lên tiếng phủ nhận ngay từ đầu trước ý định muốn làm thân của đối phương.

"Tôi không nhớ chúng ta là anh em bao giờ. Gọi tôi là Chris, thế là đủ rồi."

Và?

"Nếu cậu muốn làm thân với tôi vì nghĩ tôi cũng là kẻ nghiện nicotine thì cậu tìm nhầm người rồi."

Không phủ nhận cũng không khẳng định. Gã rít một hơi thuốc dài, để khói thuốc chầm chậm len lỏi qua từng kẽ răng tạo thành một làn sương màu xám xịt bay vào không trung rồi nói tiếp trong khi tay lần tìm chai rượu.

"Chỉ khi tâm trạng không tốt tôi mới tìm đến thuốc lá như một liều thuốc để khuây khỏa, không có ý định sẽ trở thành nô lệ bị trói buộc bởi thứ gây nghiện chết tiệt này."

Dù sao thì sức khỏe của bản thân luôn được gã ưu tiên đặt lên đầu, dẫu chỉ là gương mặt mới nhưng gã trai nhà Laurent luôn coi trọng danh tiếng và hình ảnh của mình chắc chắn sẽ không để lộ thói quen này trước ống kính của cánh truyền thông hay bất kỳ ai khác. Hôm nay là một ngoại lệ, ít ra thì hiện tại khung cảnh trong công viên cũng rất ít người qua lại.






 
Last edited:

Absolute Darkness

Active member




Marie Monroe

Christopher Laurent


Shopping Mall, Camerata || Tháng 7, năm 2056

"Tôi không nhớ chúng ta là anh em bao giờ. Gọi tôi là Chris, thế là đủ rồi."

"Nếu cậu muốn làm thân với tôi vì nghĩ tôi cũng là kẻ nghiện nicotine thì cậu tìm nhầm người rồi."

Marie cảm thấy ba chấm. Nhất thời không biết làm gì nên tốt nhất là làm thinh. Giờ thì cô sure kèo là ông em đẹp trai này chill như mùa thu Hà Nội vậy - mát mát. Marie hút một hơi thuốc trong sự bối rối, còn Christ thì rít thuốc một cách so deep cứ như thể cậu chàng là Thomas Shelby.

"Ừm, thì..."

Marie còn chưa kịp nói thì cậu bạn lại nói tiếp:

"Chỉ khi tâm trạng không tốt tôi mới tìm đến thuốc lá như một liều thuốc để khuây khỏa, không có ý định sẽ trở thành nô lệ bị trói buộc bởi thứ gây nghiện chết tiệt này."

Chill, bro. Chắc chắn là có hiểu lầm gì đó ở đây, vì vậy Marie nhịn hết nổi đành phải lên tiếng.

"Ừ, tôi hiểu, nhưng mà tôi có bảo là tôi nghiện nicotine đâu?"

Chắc cuộc sống của anh bạn này cũng phải áp lực dữ lắm mới nghĩ ai nhiệt tình với mình cũng là đang muốn làm thân với mình. Ừ thì Marie cũng từng gặp nhiều người có mạch não hoạt động hơi kì dị rồi, overthinking cũng không phải triệu chứng hiếm lạ gì trong cuộc sống cả. Tôi bình thường, bạn cũng thế.

"Thư giãn đi bạn Laurent, tôi không có ý định làm thân gì đâu, chỉ là bày tỏ niềm vui vì gặp người cùng sở thích thôi."

Cô mỉm cười.

"Tôi cũng không hay hút hít gì lắm đâu, khoảng 2-3 lần một tuần thôi, tôi nghĩ vậy. Thỉnh thoảng tôi có hút nhiều hơn khi căng thẳng, nhưng cũng hiếm lắm, tôi nghĩ là tôi giữ kỉ luật bản thân cũng không tệ. Vả lại, tôi cũng không có nghiện nicotine nhé. Ý tôi là thỉnh thoảng tôi hút thuốc vì tôi cần một khoảng không gian trống trong đầu, kiểu thư giãn ấy, không suy nghĩ gì cả. Mà chỉ nằm không nhìn lên trần nhà thì trông đần lắm. Khói thuốc thì lại đơn giản và hiệu quả, nicotine chỉ là quà tặng kèm thôi."

Marie nhún vai, làm một hơi thuốc dài, bàn tay trong túi quần đang sờ sờ người tuyết từ từ thả ra. Tưởng là người chơi cùng hệ thì định rủ đắp người tuyết thư giãn chút cho vui, vì chơi một mình thì tẻ nhạt bỏ xừ... Cô nàng đảo mắt, thấy Christ toan lấy chai rượu trong túi ra thì nhướn mày lên.

"Ồ, bạn Laurent định xử chai rượu này ở đây luôn à? Cần người giúp không?"

Marie là người tốt mà. Biết người ta gọi cô là gì không? Thanh gươm diệt ma. Cụ thể là ma men.

@Christopher Laurent



aaa
 


Christopher Laurent

Marie Monroe






BEGIN
Cửa hàng tiện lợi [07/2024]


Ai hỏi mà trả lời?

Chris nheo mắt nhìn sang người bạn học, song cũng chẳng còn hơi bắt bẻ người nọ. Thay vào đó, gã nên tập trung vào sắp xếp của riêng mình trong buổi tối nay thì hơn.

"Uống, dĩ nhiên rồi."

Gã gật đầu đáp bằng giọng chắc nịch, tay lắc nhẹ chai Barefoot Pink Moscato rồi đặt xuống ghế. Được rồi, là loại dễ uống nhất trong các loại của nhà Barefoot, vừa hay cũng khiến Chris trong lần đầu nếm thử đã mê đắm trong cái hậu vị mềm mại, tươi mát khó cưỡng kia cho đến tận bây giờ. Và hiện tại, gã đương một lần nữa cân nhắc xem liệu có nên chia sẻ cho người đối diện cùng nếm qua hương vị ngọt ngào của chai thủy tinh màu hồng đầy nữ tính kia hay không. Chắc chắn không phải vì vấn đề tiền bạc mà muốn người nọ nếu muốn uống thì phải trả tiền, gã nào có hẹp hòi đến vậy, huống chi có người ngồi uống cạnh cũng hơn là không có. Ít nhất là...bây giờ.

"Cậu cũng muốn uống rượu sao?"






 
Last edited:

Absolute Darkness

Active member




Marie Monroe

Christopher Laurent


Shopping Mall, Camerata || Tháng 7, năm 2056

"Ừ... cũng muốn, nhưng mà ở đây không có ly..."

Marie gãi gãi đầu. Tới rồi, vấn đề triết học của nhân loại. Đối với Marie thì cô không mảy may suy nghĩ gì đến những phân vân trong lòng Chris, mà là không có ly thì làm sao mà uống?

"Hay là thế này..."

Marie hít mạnh một hơi vào trong phổi để lấy dũng khí.

"Cậu một ngụm, tôi một ngụm, chúng ta chơi nguyên chai này luôn đi!"

Táo bạo. Mạnh mẽ. Dõng dạc. Dứt khoát.

@Christopher Laurent



aaa
 


Christopher Laurent

Marie Monroe






BEGIN
Cửa hàng tiện lợi [07/2024]




Chris nghe xong ý tưởng của đối phương không khách khí mà ném một cái nhìn sắc lẹm về mái đầu màu nắng giữa bầu trời đêm kia, đôi lông mày cũng chau lại, hẳn là gã mắc bệnh sạch sẽ này đang cực kỳ cân nhắc đến vấn đề vệ sinh trong câu chuyện làm quen với men cồn cùng bạn học nữ này.

Quả nhiên uống một mình vẫn hơn là hai mình. Thật phiền phức.

"Không chạm miệng chai, ai ngất trước thì phải đưa người kia về ký túc xá, được chứ?"

Gã nói, đầu hất về phía cô nàng rồi vặn nắp chai rượu ra. Hơi men từ cổ chai chầm chậm quyến rũ cánh mũi thôi thúc gã muốn chạm môi ngay từ lần tiếp xúc đầu tiên của khứu giác.

"Trong lúc uống thì chơi trò gì đi. Tôi chán."

Gã bóc một bịch snack rồi cầm một lát cho vào miệng, cũng có chuẩn bị đồ nhắm lai rai chứ nào dám để cái bụng đói mà uống rượu cơ chứ.

"Cậu đã ăn gì chưa? Bánh không?"






 
Last edited:

Absolute Darkness

Active member




Marie Monroe

Christopher Laurent


Shopping Mall, Camerata || Tháng 7, năm 2056

Đứng trước sự hấp dẫn của chai rượu, Marie hoàn toàn phớt lờ cái nhìn đánh giá của cậu bạn mới quen dành cho cô. Marie giỏi mấy chuyện này lắm. Ngại thì hại thân mà.

Cô gái xoa xoa tay, hoàn toàn không thèm khách sáo mà nhón tay vào bịch snack bốc luôn một miếng cho vào miệng.

"Vậy tốt quá rồi, cám ơn cậu nhé, đúng lúc tôi mới đi tập ra, đang đói meo luôn!"

Marie có thể cảm nhận mức độ judging của người kia đối với mình vừa nâng lên một tầm cao mới, nhưng bánh thì vẫn ngon. Sau khi nhai nuốt xong, cô đưa tay vào túi, lấy ra hai chiếc xúc xắc.

"Vậy thì tôi có trò này, trò này tên là 'xúc xắc vui vẻ', cách chơi như sau:

Chúng ta sẽ luân phiên nhau gieo xúc xắc thành 3 lượt: lượt 1 và lượt 2 gieo xúc xắc đôi, lượt 3 sẽ gieo xúc xắc đơn. Mỗi khi kết thúc lượt gieo của mình, người chơi sẽ được chọn gieo lại 1 chiếc xúc xắc để thay đổi kết quả hoặc không, tuy nhiên mỗi ván chỉ được chọn gieo lại 1 lần. Sau khi hết 3 lượt, ai điểm cao hơn sẽ thắng. Cách tính điểm như bên dưới:


7Z95j97.png

Tuy nhiên, trò này cũng có phạt. Đó là lý do tại sao nó có tên gọi là 'xúc xắc vui vẻ'"


Marie lấy từ trong túi ra một gói bột nhỏ màu trắng trắng.

"Đây là 'người tuyết vui vẻ' phiên bản giới hạn trên thị trường, hít một hơi quên tuốt muộn phiền, hít hai hơi đảm bảo có một giấc ngủ ngon với giấc mơ đẹp nhất trong đời, hít ba hơi thì biến thành một con người khác luôn. Yên tâm không gây nghiện, chỉ chill thôi. Sao, you in?"

Marie cười phớ lớ với cậu bạn. Nhất cậu luôn nhé, quý lắm mới share-

@Christopher Laurent



aaa
 


Christopher Laurent

Marie Monroe






BEGIN
Cửa hàng tiện lợi [07/2024]




Chris kéo thêm một hơi thuốc rồi lia mắt nhìn sang "phần quà" trắng tinh của cô bạn như thể đã nhớ ra điều gì đó, gã hừ lạnh một tiếng khó chịu rồi lạnh lùng đáp trả sau khi vừa bốc mấy lát bánh cho vào miệng.

"Chơi thì được, nhưng cái kia thì không. Dù là hàng hiếm thấy trên thị trường, song tôi không có thói quen dùng đồ không rõ nguồn gốc. Huống chi sự nghiệp sau này của tôi nếu dính phải rắc rối vì thứ đó thì cuộc chơi này không đáng để tôi phải đánh đổi như thế chút nào."

Gã thừa nhận mình có sự hiếu kỳ trước cám dỗ của đỏ đen, lẫn những trò giải trí tiêu khiển đầy mới mẻ và lí thú này thế nhưng trên Chris cũng hiểu rõ những gì được mất nằm trên bàn chơi cá cược cũng không phải chuyện đùa. Tốt nhất vẫn nên cẩn trọng thì hơn.

"Cậu có thể dùng nếu muốn, nhưng tôi sẽ không thử đâu. Tôi đề xuất chịu phạt sẽ uống một ngụm rượu là được rồi."

Thái độ nghiêm nghị và kiên quyết đến thế, song vẫn là ánh mắt và đôi tay không nén được sự tò mò mà cầm lấy mấy chiếc xúc xắc trên tay cô nàng.

"Nếu thấy ổn thì chơi. Tôi muốn chơi nháp một lần trước để hiểu cách trò chơi vận dụng ra sao."







 

Absolute Darkness

Active member




Marie Monroe

Christopher Laurent


Shopping Mall, Camerata || Tháng 7, năm 2056

Marie tiếc nuối đút gói hàng hiếm của mình trở vào túi sau khi nhận được lời từ chối của Chris.

"Thế ta uống rượu thôi vậy, cái này chơi một mình thì còn ý nghĩa gì nữa. Được rồi, vậy ta chơi nháp một ván xúc xắc nhé."

@Christopher Laurent



aaa
 

Sylvia Darlington


Gryffon Grant


Shopping Mall
Sylvia Darlington



Trước buổi lên tàu một vài ngày, Sylvia quyết định ghé vào một khu trung tâm thương mại mà dạo quanh. Chưa rõ bản thân sẽ cần thêm những gì, vậy nên, cô nàng chỉ đơn giản là có một chuyến đi để thư giãn cùng bầu không khí nhộn nhịp đông người.

Bước ra khỏi cửa hàng Starbuck với một ly Chai Latte trên tay, sự chú ý của Sylvia chợt rơi vào một cậu nam sinh khác trường, trong kí ức vẫn còn lưu lại một cái tên, mặc dù chưa từng gọi đến.

"Nếu tôi nhớ không nhầm, cậu là Gryffon Grant. "

"Tình cờ thật. Đến đây rồi thì nhớ mua một ly Starbuck đấy. Hương vị không tệ đâu."

Vừa nói, cô vừa mỉm cười, đôi đồng tử xanh thẳm quan sát đối phương. Đến trung tâm thương mại một mình ở thành phố khác, đối phương hẳn là người có máu khám phá.






 

Ultimate

Administrator
Staff member
TUTORIAL
Sân thượng


Gryffon Grant
Yeah, mình là Gryffon Grant. Starbuck? Ở bên nước mình cũng có Starbuck nhưng mình muốn thử cái khác.

Gryffon gãi đầu gãi tai. Cậu đi trung tâm thương mại một phần để xem thành phố này phát triển thế nào. Shopping Mall lớn nhất ở Camerata như một mê cung. Thứ duy nhất mà chàng trai nghĩ mình nên mua bây giờ là một cái xe đạp điện. Cần phải đi bộ 20 phút mới đi hết từ đầu này tới đầu kia của trung tâm mua sắm. Mấy cái brand nổi tiếng thì ở đây có chả thiếu cái nào. Ở Fanacia thì vẫn có những khu vực truyền thống bán đồ ăn đường phố, hiếm nhưng vẫn có. Còn ở Camerata thì không.

Gryffon Grant
Dù sao cũng cảm ơn lời đề nghị. Cậu tên gì?


Chàng trai nhìn ly Chai Latte. Từ Chai trong tiếng Ấn độ nghĩa là trà. Latte là một loại đồ uống có thành phần chính là cà phê và sữa. Ai uống Chai Latte chắc là uống cả trà, cà phê và sữa. Nếu có ai đó hỏi bạn thích cà phê hay trà thì chắc cô gái đối diện sẽ nói là cả hai.

Gryffon Grant
Mình nghĩ nên thử cái gì đặc biệt thay vì Starbuck. Cậu biết ở đây có quán ăn nào làm đồ ăn truyền thống không? Google bảo ở đây có Kaddon Pika ngon lắm.

Kaddon pika là một món gà hầm, ngâm với dấm, gừng, hành, nước sốt, nước cốt dừa và hạt tiêu đen. Bất kỳ ai đi du lịch hẳn đều nghĩ tới việc thử đặc sản địa phương mà. Gryffon cũng không phải ngoại lệ.


 

Sylvia Darlington


Gryffon Grant


Shopping Mall



Sylvia gật đầu, đến các tiệm Starbuck ở khu vực mới mỗi khi du lịch, mua trải nghiệm và so sánh chúng có lẽ chỉ là sở thích của riêng cô. Cũng là một cách kiểm tra xem khẩu vị của người dân nơi ấy có đặc điểm nào khác hơn những nơi còn lại.

"Tôi là Sylvia Darlington. Tôi có biết một vài nhà hàng theo yêu cầu của cậu, theo tôi nhé."

Nói rồi, cô nàng dẫn trước, từng bước thong thả hướng đến tầng ăn uống. Trung tâm thương mại này, có khám phá cả ngày cũng không hết, tất nhiên không tính đến việc người đến đây chỉ đi lướt qua.

"Cậu từ Fanacia đến nhỉ. Có cảm thấy ở Camerata khác gì so với nơi đấy không?"

Trên đường đi, cô nàng gợi chuyện. Sylvia chưa từng đến Fanacia, vậy nên, thông qua việc gặp gỡ, cô muốn tìm hiểu đôi chút về khu vực nọ. Trực tiếp hỏi một người đang sinh sống tại nơi ấy lúc nào cũng sẽ tốt hơn là tra cứu trên mạng.






 

Ultimate

Administrator
Staff member
CHAPTER 1: Red Blood, Green Heart, Blue Sea
Lớp học Mittelos


Lớp học Mittelos, Camerata. 13 Tháng 12, năm 2056.

Gryffon gật đầu và đi phăm phăm theo Sylvia. Chàng trai rõ ràng là người có tập thể dục thể thao. Nếu không phải vì Sylvia là người chỉ đường thì chắc giờ này Gryffon đã chạy trước cô nửa quãng đường. Vừa đi thì cậu vừa ngó qua ngó lại, thi thoảng chụp hình mấy thứ thú vị như biển quảng cáo, tên cửa hàng hay các thông tin thú vị khác.


Gryffon Grant

Hm, bên các cậu công nghiệp hóa nhiều hơn? Fanacia có 2 khu vực là Nebulapolis, hiện đại xêm xêm với bên cậu. Imperia là thuộc khu phố cổ. Mình ở khu phố cổ của Fanacia, kiểu có nhiều thứ vẫn còn truyền thống, kiểu bàn gỗ, bảng đen... Khu đấy đôi lúc dùng để quay phim, kiểu mấy cái phim fantasy ấy. Như Caceres, hay Gaztelugatxe ở Tây Ban Nha.


Để xây cả một phim trường thì rất tốn kém nên Fanacia thường cho thuê khu vực phố cổ cho những phim fantasy có kinh phí lớn. Camerata thì đã công nghiệp và tư bản hóa gần hết rồi. Kiếm đỗ gỗ ở đây khó lắm. Chưa kể GRAM ở đây gần như là một dạng siêu tập đoàn đa quốc gia. Ở đây bạn ở nhà do GRAM xây, khám sức khỏe từ các bệnh viện do GRAM đầu tư, quặng Abyss là nguyên liệu bán dẫn do GRAM khai thác. Gryffon không nói thế là sai, chỉ là giờ ở đây cái gì cũng làm máy hết thôi. Chứ còn từ bé Gryffon cũng vẫn học cách vo gạo, chặt gà và luộc rau như cách đây 50 năm trước. Vừa đi vừa nói chuyện thì cuối cùng cả hai cũng tới quán ăn.


Gryffon Grant

Cậu có giới thiệu món nào nữa không, mình ăn nhiều đấy.


Dáng Gryffon khá bình thường, không mập, cao khoảng 1 mét 7 thôi, nhưng cậu biết cậu cần nạp nhiều calo lắm.


 
Last edited:

Sylvia Darlington


Gryffon Grant


Shopping Mall



Trở thành hướng dẫn viên du lịch cũng có thú vui của riêng nó, khi cô nàng nhàn nhã rảo bước, đưa mắt quan sát động tác check in của người nọ, không lên tiếng cắt ngang mà đáp lại bằng những cái gật đầu hưởng ứng. Dường như, đối phương là tuýp người thích vận động.

Vài câu bình luận từ Gryffon Grant giúp cho Sylvia nắm được đôi điều về nơi mà cậu bạn sinh sống. Tuổi thơ ở những khu vực ấy hẳn thuộc dạng phong phú, thoải mái hơn, hoặc có thể không buộc phải trưởng thành quá sớm. Cô nàng lặng lẽ gạt đi vài suy nghĩ, đoạn dừng chân tại một quán ăn.

“Ta đến nơi rồi”

Nghe thấy câu hỏi từ người nọ, Sylvia không vội đáp ngay. Cô nàng dành cho mình vài phút, cốt để tâm trí gợi về vài cái tên.

“Để tôi xem. Nếu cậu thích những món gà thì gọi Kelaguen, có thể yêu cầu nhân viên đổi nguyên liệu chính thành tôm hoặc cá.”

“Còn nếu nói về hải sản thì Escabeche, được nêu tên trong đặc sản là có lí do cả đấy. Muốn bổ sung thêm tinh bột thì cậu gọi cơm đỏ, ăn kèm với sốt Finadenne.”

Càng kể, cô nàng càng nhận ra, rằng bản thân đã không còn nhớ chính xác hương vị của những món ăn truyền thống ấy. Hẳn cũng đã khá lâu rồi. Sylvia thầm nghĩ, nếu xuất hiện một ngày đẹp trời nào đó, cô nàng sẽ vào bếp nấu một phần Kelaguen.

“Tráng miệng thì bánh Latiya nhé. Có cần tôi nhắc lại không?”

Sylvia cong môi, nở một nụ cười nhẹ. Nâng cốc Chai Latte uống một ngụm, cô nàng ung dung chờ đợi phản hồi, không vội rời đi.






 
Last edited:

Ultimate

Administrator
Staff member
CHAPTER 1: Red Blood, Green Heart, Blue Sea
Lớp học Mittelos


Lớp học Mittelos, Camerata. 13 Tháng 12, năm 2056.

Gryffon ngạc nhiên trước màn giới thiệu món ăn đầy nghệ thuật của Sylvia. Kelaguen? Chưa ăn bao giờ. Escabeche? Chưa ăn bao giờ. Finadenne? Gryffon còn tưởng nó là tên một loại thuốc luôn. Mà nghe cô nàng giới thiệu thì cậu cũng tò mò. Tại sao phải ăn 1 món khi có thể ăn nhiều. Gryffon gọi liền mỗi phần theo đề xuất của Sylvia.


Gryffon Grant

Gọi một phần xong ăn chung nhé. Tráng miệng thì hai phần. Ổn áp không?


Mỗi phần cho một người ăn, nhưng họ có thể share phần đó ra mà ha. Khi mấy người phục vụ bưng đĩa đồ ăn ra thì cả hai thấy thơm điếc mũi. Gái tóc trắng thấy trai tóc đen nhanh chóng chia đôi, thưởng thức ngay món gà Kelaguen nóng hổi. Món gà nướng tẩm vị chua của cam quýt, ớt đỏ cay và vị béo ngậy của dừa nạo. Một chút bột chanh được cậu rắc thêm lên đĩa gã khiến món ăn thêm phần đậm đà.


Gryffon Grant

Yum... ngon tuyệt.


Gryffon cười, lấy cái khăn ướt chấm quanh miệng sau miếng đầu tiên.


Gryffon Grant

Học ở Camerata thấy sao? Cậu có phải nấu ăn ở đây không?


 

Sylvia Darlington


Gryffon Grant


Shopping Mall


Vốn Sylvia đang chuẩn bị rời đi, để lại không gian riêng cho người bạn mới gặp. Vậy nên, khi nhận được lời mời từ đối phương, cô nàng khẽ lia mắt nhìn sang, như muốn xác nhận rằng bản thân không nghe lầm. Đôi chân từ từ cất bước, thay những suy nghĩ ưu tư hành động. Thông thường, không mấy ai sẽ mời một người vừa tiếp xúc cùng dùng bữa. Nhưng có lẽ chúng không áp dụng với cậu trai.

"Ổn với tôi. Những phần mà cậu vừa gọi không ít đâu."

Sylvia yên vị tại ghế ngồi đối diện, đặt chiếc túi nhỏ sang một bên. Cô nàng không phải chờ đợi lâu, quán ăn ở đây lên món với tốc độ nhanh. Mặc dù đã nhìn thấy cửa tiệm khi đi ngang qua vô số lần, nhưng đến hôm nay, cô nàng nhà Darlington mới thực sự tới đây dùng bữa. Ở trung tâm thương mại lớn nhất khu vực Camerata, những nhà hàng góp mặt bên trong tòa kiến trúc đều là những thương hiệu chất lượng. Phần ăn vừa được mang lên đã minh chứng cho điều đó.

"Bon appetit."

Đôi mắt xanh thấp thoáng ý cười, và Sylvia bắt đầu dùng bữa. Sự kết hợp từ những nguyên liệu sạch như cam, quýt, ớt, dừa, thêm một chút vị chua từ chanh đã khiến hương vị của món gà nướng được đưa lên tầm cao mới. Cô hài lòng ăn một miếng, rồi hai miếng, nhẹ nhàng dùng khăn lau miệng, trước khi trả lời người nọ.

"Học viện của GRAM đứng đầu về chất lượng, cơ sở vật chất được đầu tư tốt. Cậu được thực hành cùng những bộ giáp do chính công ty chế tạo, được ở trong một kí túc xá với đầy đủ tiện nghi. Học ở đây so với tiêu chuẩn chung thì tốt."

Sylvia ngừng lời, những ngón tay thon dài chầm chậm gõ lên mặt bàn. Sau cùng, cô không đề cập về vấn đề bạo lực trong môi trường học tập. Than vãn không phải là sở trường của cô.

"Nấu ăn à? Ở Mittelos có cả một nhà bếp lớn. Cậu được phép sử dụng nhiều nguyên liệu để nấu."

"Kể cả món gà Kelaguen này."






 
Last edited:


Carolina Scott

Yuina Shirakawa





Phố Ẩm Thực. Đầu tháng 12, năm 2056.

Đâu đó tầm 19 giờ, thời điểm hoàn hảo cho bữa tối để có một giấc ngủ ngon, Carolina và chị Yuina đã sóng vai nhau tìm quán ăn được một lúc. Phố Ẩm Thực của trung tâm thương mại có cả trăm loại đồ ăn thức uống, thừa đủ để nó chóng mặt hoa mắt khi nghĩ về ý tưởng xem hết mọi cửa hàng ở đây. Giờ đói đã điểm, trông chị Yuina thong thả dạo bước mà cái bụng rỗng sau buổi luyện tập phản đối dữ dội. Níu lấy tay áo chị, nó từ chối cái quá trình tìm kiếm thủ công bằng đôi chân sau chừng 20 phút.

"Chị Yuina, có món nào chị muốn ăn thử không ạ?"

"Hoặc là, nếu khó nghĩ quá mình có thể đi ăn món chị thích nhất." - Nó cười, một phần để che đi cơn đói.




 

Ultimate

Administrator
Staff member
TUTORIAL
Phòng Training Mittelos


Yuina hơi ngạc nhiên khi thấy Carolina níu tay áo mình. Cô nghe tiếng bụng của mình cũng đang bắt đầu sôi lên rồi đây. Chỗ này cực kỳ nhiều brand nổi tiếng nên điểm ăn là không thiếu. Quầy hàng cứ phải gọi là san sát. Trung tâm thương mại có nhiều cửa hàng ăn, mà Yuina nghe thấy Carolina hỏi thế cũng hơi đứng hình.


Yuina Shirakawa
Chị á, chị .... thích ăn vặt. Taiyaki.


Yuina nuốt nước bọt. Tập xong có khi cô uống protein shake và ăn thêm mấy món lặt vặt khác. Bảo ăn mấy món đặc biệt ngoài cửa hàng thì cô cũng không rành, hỏi cô tập luyện như thế nào thì chắc cô biết.


Yuina Shirakawa
Em có thích gì thì giới thiệu chị đi. Chị cũng không rành ăn uống. Đồ Nhật được thì tốt


Yuina để tay trước ngực, cười tươi. Đồ Nhật đối với cô là món ăn quê hương rồi, nhiều thứ cô thích đều là món Nhật. Camerata không phải không có đồ Nhật nhiều lắm, nhưng cô vẫn cố gắng tìm những cửa hàng bán đồ ăn vặt như Takoyaki, Okonomiyaki và cả Taiyaki nữa. Cô chớp mắt nhìn đôi môi cười duyên của Carolina.


Yuina Shirakawa
Mà không ăn vặt đâu, chúng ta có thể ăn món gì đầy bụng hơn. Em chọn nhé.


 

Ultimate

Administrator
Staff member
CHAPTER 1: Red Blood, Green Heart, Blue Sea
Shopping Mall



Gryffon ăn nhanh như một con điểu sư vậy. Nhưng mà được vài miếng thì nhận ra nên giảm tốc độ lại cho bằng với Sylvia. Hết món gà nướng thơm ngon khó cưỡng thì tới lượt món cá ngừ Escabeche. Cậu thừa nhận rằng ăn ngoài luôn là một sở thích khó bỏ. Cá tươi ngon mà không bị nát, đầy hương vị của thảo mộc và cà tím ngâm chua.


Gryffon Grant

Vậy ra học ở đâu cũng phải tự nấu... Ước gì có chỗ nào nấu free.


Nghe chắc có vẻ chàng trai cũng không thuộc dạng nấu nướng ra hồn. Vừa nói cậu vừa cắt một miếng cá, cho vào miệng cắn nhẹ, giòn tan trong miệng. Đồ hải sản ở những nước như Camerata hay Fanacia vẫn là số dzách. Nhưng nó cũng đồng nghĩa với việc học ở Fanacia thì cậu cũng phải tự nấu. Ở Đại học rồi chả có trường nào thừa tiền đi thuê đầu bếp riêng cho học sinh.


Gryffon Grant

Chỗ này ăn ngon thật. Nếu có lần sau mình sẽ quay lại.


Gryffon chuyển sang món tráng miệng là bánh Latiya. Latiya là bánh bông lan, kem trứng vani và quế. Vị của có ngòn ngọt, nhưng không quá đậm nên ăn hoài không ngán. Khi ăn hết cả đĩa thì cậu vui vẻ nhìn Sylvia.


Gryffon Grant

Để mình trả cho. Mình chắc ăn nhiều hơn.


Thật ra đấy là sự thật, không phải chắc. Khi cả hai về tới kí túc xá thì cậu gọi với Sylvia.


Gryffon Grant

Nếu có chỗ nào ngon thì gọi mình nữa.


Sylvia unlock Rank 1 với Gryffon Grant. End tương tác.


 


Carolina Scott

Yuina Shirakawa





Phố Ẩm Thực. Đầu tháng 12, năm 2056.

Ẩm thực Nhật Bản Carolina có biết chút ít, cũng đã từng ăn qua. Nhưng nếu để nó dẫn một người Nhật kiếm món Nhật thì thật giống múa rìu qua mắt thợ. Ngập ngừng đôi ba giây, nó bảo chị chờ xíu rồi chú tâm đào bới tấm bản đồ trên điện thoại.

"Em tìm được một quán Nhật không xa, chuyên các món cơm. Em nghĩ sẽ khá hợp để no bụng đó. Gyudon, butadon, tendon.., unadon..."

Âm thanh đọc menu quán từ dõng dạc tự tin dần chuyển qua líu ríu bé xíu rồi mất hút. Đều là tên ngoại quốc, nó càng đọc càng cảm thấy sai sai với cái lưỡi cứ xoắn lại kỳ cục trước từ ngữ lạ lẫm. Carolina cười trừ, giả như không sao cả khi đưa chị Yuina chiếc điện thoại:

"Chị xem thử xem. Sau đó mình có thể đi ăn vặt nếu không quá muộn."

"Em nghĩ mình sẽ thử món này." - Nó trỏ một cái tên trên màn hình, không dám thử thách bản thân với tiếng Nhật lần nữa. - "Nó là lươn chị nhỉ, em chưa nghe qua lươn có thể chế biến thành món bao giờ."




 

Ultimate

Administrator
Staff member
TUTORIAL
Phòng Training Mittelos


Đàn chị cười khi nghe thấy cô gái nói thích các món cơm. Cô cũng thường ăn cơm khi ở với bạn bè, lúc ở một mình thì ăn vặt nhưng ra ngoài thì lại ăn cơm. Chắc sợ bạn bè lại thấy mình thiếu kiểm soát năng lực hành vi khi thấy taiyaki và takoyaki, hai món ruột của cô. Cô để tay trước ngực, cười nhẹ:


Yuina Shirakawa
Chị hay hay ăn Gyudon rồi nên có khi chúng ta ăn Unadon đi.


Yuina nghệt người ra khi thấy Carolina cũng gọi món lươn y mình. Người ta thường nói người như thế nào thường ăn món ấy mà? Có phải không nhỉ? Hóa ra Yuina và Carolina đều là phường lươn lẹo-


Yuina Shirakawa
Tại lươn ngon lắm. Mà không phải chị lúc nào cũng ăn món này đâu.


Yuina hơi quay mặt ra phía ngoài. Lươn luôn là món cực kỳ ngon, và cũng là món đắt nhất trong menu. Thịt lươn có thành phần dinh dưỡng cao. Trong 100 gam thịt lươn có: 18,7g chất đạm, 0,9g chất béo nên thuộc hàng món ăn thượng hạng trong mắt của Yuina. Cô có cảm giác nghĩ mình đang tạo áp lực tài chính lên mỗi chuyến đi chơi của hai chị em. Ngon thì ngon nhưng tiền đâu mà ăn suốt. Cả hai ngồi vào quán, Yuina lấy đũa và thìa cho đàn em, khi nhân viên phục vụ đặt đĩa cơm lươn và nước chấm xuống. Người chị cười tươi.Cô lấy đũa gắp một phần cơm nhỏ, kèm với lươn, bỏ vào miệng, ăn mà không cần chấm.


Yuina Shirakawa
Itadakimasu. Em sao lại muốn thành thám tử vậy?


Carolina unlock Rank 3 với Yuina Shirakawa.



 
Top