A NEW BEGINNING
Flavia nghiêng đầu nhẹ, nhiều phần khó hiểu, nhưng tạm thời thì...
Thứ nhất.
"Ừm, đúng là đáng yêu." - Tóc hạt dẻ hướng mắt về Li Meilin. - "Nhưng mình không thích con gái."
Thứ hai.
"Nói về lợi lộc của việc hoàn thành nhóm, nếu cậu tốt nghiệp và làm trong tập đoàn GRAM thì hầu hết các vụ án điều tra hoặc thi hành nhiệm vụ đều được thực hiện theo nhóm, ngoài ra thì tỉ lệ tử vong lúc tham chiến một mình cũng rất cao."
Thật ra bình thường đi theo nhóm thì cũng đã cao rồi... nhưng Flavia không nói đến vấn đề này.
Thứ ba.
"Xin lỗi cậu vì những lời vừa nãy, ở lớp học."
Cô gái nhỏ cúi đầu nhẹ, lời xin lỗi đơn giản và chân thành. Flavia tất nhiên không bạo biện cho hành động của mình, càng tuyệt nhiên không lấy thái độ của bạn Li Meilin ra làm lý do. Có lẽ đã có những cách giải quyết khác tốt hơn, và thật không hay khi cô gái đã chọn cách khiến người đối diện phải để trong lòng.
"Nhưng mà có một điều mình không hiểu, bạn Li Meilin..." - Một tay đưa lên cằm, tóc hạt dẻ cũng dường như chìm vào đăm chiêu một khoảng nhỏ trước khi nối tiếp câu. - "... sao bạn lại muốn cô lập với mọi người như vậy?"
Và với thái độ như vậy. Không có ý mỉa mai hay sâu xa nào trong câu hỏi, chỉ là sự tò mò đơn thuần. Định kiến? Thế giới này chưa đủ Shadow để đối phó hay sao mà còn phải để bụng suy nghĩ về một người. Cuối cùng thì diễn tập cũng chỉ là diễn tập, không ai bắt ép ai cả, Flavia cũng ít khi để tâm một vấn đề quá lâu, nói chi đến việc để chúng trong lòng. Đối với cô, Li Meilin cũng như Julie Waston, như Sylvia Darlington hay bất kì học sinh nào khác, đều là con người.
Mà người đối với người, đều bắt đầu từ sự thấu hiểu lẫn nhau.