Mittelos Music Room

Ultimate

Administrator
Staff member
LOCATION
Phòng nhạc học viện Mittelos
▶ Common Room
yo7bISL.png
DESCRIPTION
Common Room.
INSPECTABLE ITEM
Máy chiếu 3D
Bàn giáo viên
Ghế sofa
Bàn họp
Đèn bàn
▶ Piano Room
wuMIY9i.jpg
DESCRIPTION
Piano Room.
INSPECTABLE ITEM
Máy chiếu 3D
Bàn giáo viên
Ghế sofa
Bàn họp
Đèn bàn





 

Absolute Darkness

Active member




Marie Monroe

Julie Waston


Mittelos, Camerata || Tháng 7, năm 2056


Marie hiếm khi có một ngày rảnh rỗi, hầu hết thời gian trống của cô đều sẽ dành để đi làm thêm, hoặc là dành để học. Marie bắt đầu học khá muộn, và hầu hết là phải tự học, nên cô có một khoảng cách rất lớn về mặt giáo dục với bạn bè đồng trang lứa, và rõ ràng là không có cách nào khác để rút ngắn khoảng cách này ngoại trừ việc cố gắng nỗ lực gấp nhiều lần người khác.

Nếu một người phải cố gắng gấp ba lần người bình thường (hoặc có thiên phú gấp mười) mới có thể đỗ vào Mittelos, thì Marie, một người không có thiên phú mấy, phải nỗ lực gấp năm, gấp mười mới đuổi kịp.

Cô lững thững đi loanh quanh trong khuôn viên trường, âm thầm ghi nhớ đường đi lối lại xung quanh. Đây là một thói quen đã được hình thành theo những năm tháng lớn lên ở khu ổ chuột, bạn cần phải biết những nơi bạn được phép và không được phép đi lại. Nếu bạn đi lạc... thật ra là không có "nếu". Marie không muốn tò mò tìm hiểu xem điều gì đã xảy ra với những người mà, vào một ngày đẹp trời, họ không còn xuất hiện trước mặt cô nữa.

Những bước chân và dòng suy nghĩ đưa Marie đến trước cửa phòng nhạc. Cửa phòng có vẻ không khóa, vậy là phòng này không cần phải được xin phép trước khi sử dụng, chắc là giống thư viện, ai cũng có thể đến được. Chỉ là Marie hơi tò mò, phòng nhạc của một học viện quân sự có thể trông như thế nào nhỉ?

Marie đẩy cửa, bước vào phòng, và ngay lập tức nhìn thấy một bóng người có vài phần quen mắt. Hình như là bạn cùng lớp, một cô bạn đáng yêu mà một khi nhìn qua một lần thì khó để quên. Julie Watson, nhỉ?

"Chào cậu."

Marie mỉm cười, ánh sáng nhàn nhạt hắt xuống mái tóc vàng khiến cho cô trông có vẻ nhẹ nhàng và thoải mái.

"Tôi là Marie Monroe, bạn cùng lớp với cậu. Chúng ta có gặp nhau ở trên lớp rồi đấy."

Marie cho tay vào túi quần, cánh cửa đóng lại sau lưng, cô thong thả bước về phía Julie. Trong phòng chỉ có độc một cây đàn piano, vì vậy cô hỏi:

"Cậu biết chơi piano à?"




aaa
 

Julie Waston

Active member


Julie Waston

Marie Monroe







INFORMATION
Phòng nhạc học viện Mittelos [??/07/2056]




Mỗi khi cảm xúc có sự tiêu cực ví như chán nản hay khó chịu, Julie thường chơi nhạc cụ. Đắm mình trong những bản nhạc dịu êm là cách tốt nhất để giải tỏa tất cả những cảm xúc tiêu cực sau một ngày dài. Thường thì tùy theo tâm trạng mà những giai điệu mà cô chơi sẽ có sự khác nhau, ví như khi tức giận thì tiếng đàn của Julie sẽ rất mạnh và giai điệu có phần nhanh hơn so với lúc bình thường. Buổi học sáng nay có lẽ làm cô nàng hơi khó chịu một chút và đây cũng là nguyên nhân mà Julie tìm đến phòng âm nhạc của trường ngay sau khi thầy giáo vừa cho tan học.

Phòng âm nhạc của học viện nằm khuất sau một hàng cây, cách phòng học chính tầm đâu đó 200m. Nơi đây không có mùi thuốc sát trùng lẫn mùi sắt thép mà phảng phất mùi hương dịu mát của gỗ mới, khiến người ta cảm thấy dễ chịu vô cùng. Julie thấy phòng nhạc có vẻ sơ sài hơn so với các phòng chức năng khác, chỉ có độc mỗi một cây Piano đen tuyền hiệu Kamaha đặt giữa phòng. May là Julie chơi được Piano, chứ vào trong mà thấy Violin chắc cô bỏ về mất.

Julie liếc qua chỗ để sheet nhạc trên đàn, chỗ đó đã để sẵn một bản nhạc. Là bản Clair de Lune của Claude Debussy. Một bản nhạc cổ điển và không quá khó để chơi.

Két

Bàn tay đặt trên phím đàn của Julie vô thức dừng lại khi nghe thấy tiếng động phát ra từ cửa. Dù nó nhỏ xíu thôi, nhưng nó cũng đủ để khiến cô nhận ra là có người tiến vào. Một cô gái tóc vàng, dáng người cao, hơi gầy, mang kính đang tiến lại gần phía cây đàn. Marie Monroe, là bạn cùng lớp. Julie ngước đôi mắt màu hổ phách lên, tầm mắt chạm khẽ vào ánh nhìn đầy chăm chú của Marie.

"Biết, Julie biết chơi piano. Julie có nhớ cậu, cậu là người đến trễ nhất lớp hôm nay."

"Cậu muốn chơi Piano hả, hay muốn tìm Julie để làm gì?"

Julie thu lại bàn tay đang đặt trên các phím đàn của mình, chống lên bàn, ôm lấy hai bên má chờ đợi Marie trả lời.







 
Last edited:

Absolute Darkness

Active member




Marie Monroe

Julie Waston


Mittelos, Camerata || Tháng 7, năm 2056


Marie dừng bước khi còn cách Julie và cây đàn khoảng chừng hơn một mét, vừa đủ để nhìn kỹ gương mặt của cô bạn. Lúc nãy ở trên lớp Marie đã để ý rồi, nhưng không nghĩ khi quan sát ở khoảng cách này Julie trông còn đáng yêu hơn. Marie nhìn hai bên má cô bạn ửng lên khi Julie làm động tác chống tay lên bàn. Thật là kì lạ làm sao khi một người ngắm nhìn một người khác mà lại trông thấy chính bản thân mình đang bối rối. Thật là kì diệu làm sao khi mà nhận ra rằng thỉnh thoảng trời cao ưu ái một vài người nhiều hơn những người khác. Thật là đáng sống làm sao khi mà sống đủ lâu để tận mắt nhìn thấy món quà mà Thiên Chúa kì công gói ghém và gửi xuống thế gian.

Không khí quanh Julie mềm mại đến mức Marie có thể cảm nhận được bằng cả những giác quan tầm thường của mình. Cô lắc đầu, nói khẽ:

"Không, chỉ tình cờ thôi, tôi không biết chơi piano, chỉ là đang đi dạo quanh đây..."

Marie mỉm cười.

"Ở nơi tôi lớn lên, có khi một người cả đòi còn chưa từng nhìn thấy cây piano lần nào. Đây cũng là lần đầu tiên tôi thấy cây đàn đẹp như vậy đấy. Nếu Julie biết chơi đàn, có thể đánh cho tôi nghe một chút được không?"

Nói rồi, Marie bước thêm hai bước tới bên cạnh cây Piano, tựa nhẹ vai vào cạnh đàn, mắt xanh nhìn xuống đôi mắt màu hổ phách của Julie, chờ đợi.

@Julie Waston


aaa
 

Julie Waston

Active member


Julie Waston

Marie Monroe







INFORMATION
Phòng nhạc học viện Mittelos [??/07/2056]




"Ừm, Julie sẽ đánh cho cậu nghe một bản nhé, nếu khó nghe quá mong cậu đừng chê."

Không thể nào từ chối một yêu cầu đáng yêu mà mà lại lịch sự như vậy, Julie chớp chớp mắt, gật nhẹ đầu với người đang tựa vai vào cây đàn kia. Đôi mắt đẹp màu xanh của Marie khẽ cụp xuống, khiến cho hàng mi dài rung lên nhè nhẹ. Nhìn vào ánh mắt của Marie, Julie thấy trong đó hẳn là có ma thuật, có thể khiến người khác đắm chìm vào sự dịu dàng ẩn chứa sau gọng kính kia. Có lẽ không nên nhìn nữa, cô thầm nghĩ rồi chỉnh lại tư thế ngồi thật ngay ngắn, hít một hơi thật sâu và bắt đầu chơi những nốt đầu tiên của bản nhạc Clair de Luna trứ danh.

Từng nốt nhạc vang lên trong không gian tĩnh lặng, êm ả, trầm lắng rồi lại réo rắt như âm thanh của một dòng suối nơi rừng già. Âm nhạc là thứ kỳ diệu, nó là cầu nối, kết nối cảm xúc giữa nghệ sĩ và các thính giả- những người mà có lẽ đều xa lạ đối với nhau. Bờ vai Julie khẽ run lên, những ngón tay càng lướt nhanh hơn để nhanh chóng kết thúc bản nhạc.

"Phù..."

Chơi xong bản nhạc, mồ hôi cũng lấm tấm trên trán của cô gái họ Waston. Cô nàng khẽ liếc mắt nhìn qua "thính giả" kia, rồi lại cụp mắt xuống ngay lập tức. Phải công nhận là Julie có hơi hồi hộp, dù sao cũng là đàn cho bạn mới nghe mà, lỡ như đàn hỏng ở đâu thì xấu hổ chết mất. Julie ngập ngừng nhìn sang Marie, khẽ chọc nhẹ lên vai của cô bạn, gương mặt có chút hồng.

"Cậu...thấy sao?"






@Absolute Darkness
 
Last edited:

Absolute Darkness

Active member




Marie Monroe

Julie Waston


Mittelos, Camerata || Tháng 7, năm 2056


Thật là, một người xinh đẹp thì dù chỉ ngồi đó và không làm gì thôi cũng đã đủ để khiến người ta xao xuyến, huống hồ dáng vẻ của Julie khi ngồi bên cây đàn, dáng lưng thẳng tắp, ánh mắt chuyên chú, hơi thở hòa vào từng nốt nhạc đang tràn ra, lấp kín toàn bộ khoảng không trong căn phòng. Marie nghĩ, Julie không chỉ đơn thuần là đang chơi nhạc bằng đôi bàn tay, mà còn là bằng cả trái tim của mình nữa. Marie như chìm vào chính dòng cảm xúc của Julie khi cô bạn làm phép với cây piano, mãi cho đến khi bản nhạc kết thúc, và tiếng thở phào của Julie kéo cô về với thực tại, cô mới nhận ra là mình đã ngẩn ngơ suốt màn trình diễn của cô bạn.

Marie đưa tay vào túi quần theo bản năng, lấy ra một chiếc khăn tay, lau đi những giọt mồ hôi trên trán Julie, khoảng cách gần đến mức sắc hồng trên đôi gò má cô bạn trở nên chói mắt. Cô lúng túng, vội vàng nhét khăn tay của mình vào tay Julie, rồi quay đầu sang một bên để tránh ánh nhìn của cô bạn.

"Ừm..." Marie tằng hắng một tiếng để nuốt trôi sự khô khan trong cổ họng "Tôi thấy... tuyệt vời lắm. Xin lỗi cậu, tôi không biết nhiều về piano hay nhạc lý gì nên không biết nên nhận xét sao cho phải. Nhưng đây thật sự là màn trình diễn hay nhất mà tôi từng được xem."

Marie nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh của mình, cô mỉm cười, sự nhẹ nhàng đối lập với nét căng thẳng trên mặt Julie.

"Trước đây tôi cũng từng xem nghệ sĩ biểu diễn dương cầm trong mấy quán trà, quán rượu, hay kiểu kiểu vậy khi tôi đi làm thêm. Nhưng tiếng đàn của cậu thật sự khác biệt đấy, cậu Waston."

Marie không nói với Julie rằng sự khác biệt đó nằm ở việc đây là lần đầu tiên cô được ai đó chơi đàn chỉ để cho cô nghe. Không phải là những giai điệu ngắt quãng khi cô phải hối hả ra vào để chạy việc ở quán, hay là những giai điệu cô được nghe từ sau lớp cửa kính, mà là một giai điệu thật thụ, chỉ dành riêng cho cô thôi.

"Cám ơn cậu, Watson, hôm nay thật sự là một ngày có ý nghĩa với tôi đấy."

Marie cười, thậm chí cả đuôi mắt đầy vẻ mệt mỏi cũng cong cong lên.
Julie unlock rank 1 với Marie

@Julie Waston


aaa
 
Last edited:

Julie Waston

Active member


Julie Waston

Marie Monroe





INFORMATION
Phòng nhạc học viện Mittelos [??/07/2056]




Phần thưởng đáng giá nhất của một nghệ sĩ chính là nụ cười của thính giả. Nụ cười nhẹ nhàng nhưng đầy sự chân thành và ấm áp của Marie khiến Julie cảm thấy việc cố sức chơi bản Clair de Lune nãy giờ của mình là cực kỳ đáng giá. Thời gian như ngưng đọng, ánh nắng vàng phủ nhẹ lên hai thiếu nữ bên cạnh cây đàn Piano, đôi mắt của cả hai đều không dám nhìn thẳng vào nhau. Không gian yên ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng nhịp tim đang gia tốc, không rõ là của người nào, là của thiếu nữ đang dùng khăn tay nhẹ nhàng điểm lên vầng trán của bạn mình, hay là của người đang lúng túng đưa ánh mắt của mình về một hướng khác?

Vài tiếng xào xạc bên ngoài phá vỡ sự yên tĩnh bên trong phòng nhạc. Chiếc khăn tay của Marie không biết từ lúc nào đã nằm gọng gàng trong lòng bàn tay của Julie. Cô khẽ cười, âm cuối dường như ngân dài ra, trêu chọc kẻ đang tỏ ra nghiêm túc trước mặt.

"Bạn Marie này, hình như bạn cất khăn tay nhầm chỗ rồi."

Mang theo ý đồ nghịch ngợm, Julie trả lại chiếc khăn tay cho Marie, ngón tay không biết có phải vô ý hay không mà sượt nhẹ qua bàn tay của người nọ. Dù biết là Marie đưa khăn cho mình để lau mồ hôi, nhưng sự lúng túng lúc nãy của cậu ta khiến cho cô nàng họ Watson thích thú vô cùng, không kiềm được mà muốn trêu Marie thêm một chút xíu.









@Absolute Darkness
 
Last edited:

Absolute Darkness

Active member




Marie Monroe

Julie Waston


Mittelos, Camerata || Tháng 7, năm 2056


Tuy rằng Marie thật sự không phải người có trí thông minh nổi bật, nhưng chí ít cũng là một người sáng dạ, đặc biệt là trong lĩnh vực nhìn mặt đoán ý người khác.

"Bạn Watson này, tôi không phải người dễ bị trêu đâu đấy nhé!"

Marie nắm lấy cánh tay vừa duỗi ra đã toan rút về của Julie, kéo nhẹ về phía mình, ánh sáng tinh nghịch lấp lánh phía sau gọng kính tròn, kèm với một nụ cười ranh mãnh. Tôi biết hết ý đồ của cậu rồi đấy nhé!

Được đà được thế, nhân lúc Julie còn đang chưa kịp phản ứng với đòn phản công chớp nhoáng của Marie, cô đã kéo cô bạn đứng dậy khỏi cây piano, tay kia vuốt lại tóc mái đang lòa xòa trước trán cô bạn.

"Bạn Watson có muốn ăn gì không? Tôi biết nấu vài món khá ngon đấy. Để cám ơn cậu đã đàn cho tôi nghe, thế nào? Phòng ký túc xá của tôi cũng ở ngay gần đây thôi."

Marie nhoẻn miệng cười, vừa nói vừa nhân cơ hội nắm tay Julie kéo cô bạn ra phía cửa.

@Julie Waston



aaa
 

Julie Waston

Active member


Julie Waston

Marie Monroe





INFORMATION
Phòng nhạc học viện Mittelos [??/07/2056]




Julie vốn chỉ định khều nhẹ Marie một cái rồi thu tay về, nhưng không ngờ lại bị người ta đoán ra ý đồ rồi phản công lại. Trước giờ đều là kẻ đi trêu chọc người khác, hiếm có chuyện bị phản công ngược lại như hôm nay khiến cho cô nàng họ Waston ngơ ra vài giây. Đợi đến lúc kịp phản ứng lại thì cái người kia đã nắm tay kéo cô chạy về hướng ký túc xá. Nghe tới đồ ăn Julie mới nhớ ra sáng nay chưa ăn gì vì chạy nhầm đường đến trường. Người ta đã có lòng thì cũng nên nhận, nhất là sắp đến ký túc xá rồi, muốn từ chối cũng quá muộn. Julie nhìn hai bàn tay đang nắm lấy nhau, gương mặt nhỏ bỗng chốc nóng lên. Cô lúng túng rút tay ra khỏi tay của Marie, khẽ ho nhẹ.

"Marie này, cậu ở phòng bao nhiêu?"

Có lẽ là bầu không khí bớt ngại ngùng, Julie hỏi.

"Phòng cậu có sữa chứ?"






 
Last edited:

engel

Member

William Baskerville


Maksym Amvrosiy


INFORMATION
Phòng Dương Cầm [2056.11.11]

"I've heard there was a secret chord
That David played, and it pleased the Lord
But you don't really care for music, do you?
It goes like this The fourth, the fifth The minor fall, the major lift
The baffled king composing
Hallelujah Hallelujah,
Hallelujah Hallelujah, Hallelujah..."

"William, em đang tập chơi bài này hả?"

William, lúc này vẫn còn là một cậu bé, ngẩng đầu lên. Jonathan đứng tựa lưng vào dương cầm, tiện tay vơ luôn cái bản ghi nốt nhạc mà trước đó cậu đã đặt lên. Nhìn thấy ánh mắt có phần ai oán của cậu, tên anh trai cười nhẹ, lại lanh lẹ trả về bản nhạc về chỗ cũ, "Thôi mà. Anh tò mò chút thôi. Không ngờ em cũng thích bài này giống anh."

Thì em học để đàn cho anh nghe mà. William không nói thành câu, thay vào đó lại quay sang hỏi câu khác, "Anh thấy em đàn thế nào?"

Jonathan nghiêng đầu nghĩ ngợi, sau đó nhận xét, "Tổng thể thì không tệ, nhưng hơi máy móc một chút." Nhận ra em trai mình có vẻ không hiểu, anh nói thêm, "Ý anh là, em phải đặt cả trái tim mình vào bài hát ấy. Chỉ cảm âm hoàn hảo thôi thì chưa đủ đâu. Nếu em muốn trở thành một nghệ sĩ thì phải đưa cảm xúc của mình vào trong bản nhạc cơ."

Nghe xong câu đó, nét mặt của William trông hơi cứng đờ. Cậu thì thầm, "Gì chứ, như thế thì..." Chưa kịp nói xong lại bị Jonathan gõ vào đầu một cái bốp, "Có một số thứ ngay cả tài năng thiên bẩm cũng không giúp ích gì được cho em đâu. Đừng có mà kiêu ngạo."

"...Thế làm sao để đưa cảm xúc mình vào bản nhạc?"

"Nghĩ đến người mà em muốn đàn bản nhạc này cho họ. Nghĩ về những điều em muốn dành tặng riêng cho người ấy, hay những lời em muốn người đó nghe chẳng hạn."

"Gì cũng được hả anh?"

"Gì cũng được."

"Vậy thì..." William hít một hơi thật sâu. Cậu bắt đầu đàn. Những ngón tay cậu nhảy múa trên phím nhạc, trong đầu lại nghĩ đến điều anh mình vừa nói tới. Cảm xúc. Đúng vậy, một người nghệ sĩ thì không thể nào thiếu đi những xúc cảm để thổi hồn vào âm thanh. Cảm xúc luôn có tính lan truyền, tựa như thứ vi-rút len lỏi trong từng tế bào để rồi bùng phát thành một cơn bệnh dịch. Tất cả chỉ cần một cú hích nhẹ. Và William sẽ là người thực hiện cú đẩy domino khiến mọi thứ đổ sập.

Giữa tiếng đàn dồn dập, William nghẹn thở.

Điều cậu vẫn luôn muốn nói với anh là...

Điều cậu vẫn luôn muốn anh hiểu là...


Phím đàn trật nhịp vang lên một cách chói tai. Với mồ hôi nhễ nhại còn đẫm trên trán, William thẫn thờ. Xung quanh chẳng có Jonathan, chẳng phải không gian êm ấm thân thuộc mà cậu gọi là nhà. Phòng Dương Cầm của Học viện Mittelos, dẫu có ánh sáng vẫn lạnh lẽo đến lạ.

Hôm nay là ngày 11 tháng 11.

Mắt William sáng quắc. Chỉ trong một khoảnh khắc, cậu gục mặt xuống. Không rõ thời gian đã trôi qua bao lâu, một giây, một phút, hay cả mười tám năm vụt qua trong trí óc, cậu trai tiếp tục đặt tay lên phím đàn. Lần này chính là đoạn kết.

"Maybe there's a God above
And all I ever learned from love
Was how to shoot at someone who outdrew you
It's not a cry you can hear at night
It's not somebody who's seen the Light
It's a cold and it's a broken Hallelujah..."


Vào lúc phím đàn cuối cùng vang lên cũng là lúc buổi biểu diễn đến hồi hạ màn. Nhưng giờ đây, người nghệ sĩ không nhìn xuống khán đài, cũng không có tràng vỗ tay nào vang lên. Chỉ có một William thì thầm trong hơi thở, như bị tước hết sức lực:

"...Sinh nhật vui vẻ, anh hai."


@Maksym Amvrosiy



 

Maksym Amvrosiy

New member
Maksym Amvrosiy
William Baskerville

INFORMATION
Phòng Dương Cầm [2056.11.11]

Maksym... Maksym là một người rất đơn giản, hắn tự nhận thế. Hắn cái gì cũng biết, nhưng lại chẳng giỏi gì cả, đầu óc không quá thông minh, miệng lưỡi cũng chẳng nhanh nhạy, được cái ngoại hình thuộc dạng ưa nhìn, cũng điển trai. Hoạt bát thì hắn có thừa nhưng nhiệt huyết lại chẳng có bao nhiêu, thành ra cái được cái mất, lại thành con người kì quặc đến tầm thường. Phải lẽ, hắn không bao giờ là vỏ sò trên bãi biển, cũng không phải sinh vật phù du trôi dạt cho hay, mà chỉ là một hạt cát vụn nhỏ xíu dưới chân người, không nổi bật, có cũng được mà không có cũng không sao. Duy có điểm sáng duy nhất ở hắn, đó là sự tích cực chăng?

Ừ, là sự tích cực. Nói đúng hơn, là sự tích cực đến bồng bột và mộng tưởng xa vời, luôn luôn nghĩ và tin vào những thứ tưởng chừng chỉ có trong mơ, chớp mắt một cái, là nhoài người vực tỉnh khỏi viễn tưởng bạt ngàn. Thực tế mà cũng mộng mơ đến nực cười. Dù có khó khăn ngần ấy năm trời, bủa vây trong cái thị trấn nhạt nhòa và lạnh lẽo đến ngộp thở, hắn vẫn sống được đấy thôi? Hắn vẫn sống, vẫn thở, đói không cần nhịn, tham không cần kìm, cũng nào đâu phải cậu nhóc gầy gò như que củi, gió thổi là bay như hồi đó nữa? Có biết bao nhiêu lần hắn mong mỏi, mong chờ cho một phép màu hoài niệm nào đó xảy ra, để mà "nó" không đói nữa, để mà ''nó'' có một mái nhà để về, nhưng thứ chờ đợi hắn nào có bao giờ là một phép màu?

Nhưng... thôi vậy, nếu đã không có phép màu, thì bản thân phải tạo ra phép màu. Hắn vẫn và luôn muốn sống, cái khao khát vượt qua cả ngưỡng người thường, nhịn lại với một nụ cười tươi rói và mắt hướng về không gian xa vời, trôi nổi trong dòng thời gian vô định, nghĩ về và nắm lấy cái mộng tưởng ngọt ngào ấy, ém lịm đi và bao bọc bản thân trong bức tường của sự tưởng tượng.

Maksym tích cực là thế, tích cực từ cái tiêu cực, đủ để hiểu và trưởng thành.

"Tiếng đàn của cậu... nặng thật đấy."

Hallelujah của Leonard Cohen, một bản nhạc mơ hồ ngay từ phút đầu phím đàn lên tiếng. Nốt nhạc của nó buồn man mác, lắng lại trong lòng người nghe một cách khó tả - Maksym có thể cảm nhận được trong giây khắc ngắn ngủi chân hắn hẫng lại nơi ngưỡng cửa phòng học nhạc. Và rằng nếu chưa từng bao giờ nghe người khác chơi, hắn sẽ nghĩ rằng bản nhạc này đích thị được sáng tác để phát trong đám tang. Để đàn được một bản nhạc hay cần phải truyền tải được cảm xúc của mình vào bài hát ấy, nhưng sự khác biệt rõ ràng giữa các nghệ nhân với nhau vẫn luôn là dòng cảm xúc chứa đựng trong từng dòng âm hưởng. Quả thật dưới tay đàn của cậu học sinh cùng lớp - William Baskerville, Hallelujah trong góc nhìn của hắn chẳng khác nào một bản nhạc được dùng để tiễn đưa người đã khuất.

Sự khao khát để được biết và hiểu về tình yêu có không? Có. Bản đàn có chất chứa nỗi niềm của Leonard không? Cũng có, nhưng dòng cảm xúc lan tỏa từ người đang ngồi trên ghế kia đã nhấn chìm tất cả trong sự nặng nề, dường như còn nhiều chút ám ảnh và bi quan.

Vì sao lại thế? Maksym cũng không biết, sự hối hận và tiếc nuối khi không gian trở lặng làm hắn tò mò và có chút... đồng cảm, không phải đồng cảm vì biết đối phương trải qua những gì, mà chỉ đơn giản là hòa vào và nhận thức cảm xúc của người còn lại.


@engel
 

engel

Member


William Baskerville




Maksym Amvrosiy




INFORMATION
Phòng Dương Cầm [2056.11.11]


Đến tận lúc này, William mới nhận ra còn có sự hiện diện của một người ở trong phòng nhạc.

Một cậu trai tóc đỏ trông có vẻ ưa nhìn đứng lặng trong bóng tối. Phải mất đến vài giây, cậu mới nhớ ra tên người này là ai. Không phải vì tên cậu ta khó nhớ, mà bởi vì William chẳng thật sự muốn nhớ tên của người chỉ gặp được vài lần.

Huống gì đối với cậu ta là một lần duy nhất.

Đối với lời nhận xét của Maksym Amvrosiy, William không tỏ thái độ. Vào khoảng khắc buổi trình diễn kết thúc, William đóng lại nắp dương cầm, chậm rãi đứng lên, nhìn cử chỉ xem ra là muốn rời khỏi phòng nhạc.

Nếu chỉ nhìn biểu cảm trên mặt William lúc này, ắt không ai có thể mường tượng ra cậu chính là người đã đàn bài Hallelujah nhuộm màu u buồn đó. Bởi chẳng mấy chốc, cậu trai đã trở về với phong thái lãnh đạm như mọi khi — Thoạt như khung cảnh khi nãy chỉ là thứ ảo giác thoáng qua trong đôi mắt của người hữu tình trông thấy.

Không có ánh sáng, đôi mắt William Baskerville trắng nhợt nhạt, tựa như màu tóc cậu — Trắng xoá như tuyết. Có lẽ vừa mới đàn xong, tâm trạng của cậu trai giờ đây có vẻ nặng nề.

Thay vì đối đáp với bạn học vì thứ lễ nghi mà cậu cho là bổn phận, William lại đi sượt ngang qua người Maksym, phảng phất xem cậu ta như người tàng hình.

Giờ đây, cậu chỉ muốn về ngủ một giấc thôi.

@Maksym Amvrosiy


 

Maksym Amvrosiy

New member
Maksym Amvrosiy
William Baskerville

INFORMATION
Phòng Dương Cầm [2056.11.11]

Maksym nhướng mày trước sự lạnh lùng của cậu bạn, ngón tay khẽ động trong một khoảng khắc, nhẹ như bông nhét vào túi áo ngoài của William hai viên kẹo bọc đường. Người ta vẫn thường nói sự ngọt ngào có thể làm tan chảy trái tim lạnh giá mà phải không? Hắn tin là vậy, hoặc chi ít đối với hắn, đồ ngọt lúc nào cũng giống một dạng dopamine xoa dịu nỗi buồn, kéo dài từ ba mươi đến sáu mươi phút lận. Vì thế hầu hết lúc nào Maksym cũng thủ sẵn trong mình một gói kẹo nhỏ, thường an ủi bản thân hoặc dỗ trẻ nhỏ đều rất hiệu quả. Còn với William Baskerville, hắn nghĩ nếu có mời kẹo thì một là cậu ta không lấy, hai là dành một khoảng thời gian đắn đo mới nhận như thể hắn bỏ độc vào trong hay gì. Là kiểu nghi ngờ nhân sinh, cân nhắc lợi ích chỉ vì một viên kẹo nhỏ đấy.

Mắt thấy người chuẩn bị rời đi đến nơi, hắn nhún vai, cũng không để tâm là mấy, muốn vào phòng thử chơi một đoạn đàn giống cậu bạn. Tuy cậu ta đàn buồn quá thể, nhưng ngón nào ra ngón đấy, trông y như một nghệ sĩ dương cầm thực thụ. Nhớ lại thì cũng mấy năm rồi Maksym chưa đụng vào đàn dương cầm, hắn không giỏi đến mức đấy nhưng đã từng được một người bạn hồi xưa dạy bảo trong lúc buồn chán.

Chợt, bàn chân hắn vướng vào cạnh cửa, người ngã về phía trước theo quán tính, tay quờ quạng níu lấy thứ gần nhất để giữ thăng bằng cho bản thân, thứ hắn tưởng là bức tường nhưng thật ra là cậu bạn cùng lớp xui xẻo, kéo cả hai theo cùng lăn xuống sàn phòng học.

"Bốp- "

Mặt hắn đập xuống sàn một cách đau đớn, trán ong ong và tầm nhìn quay cuồng, nằm lật úp bất động trong sự choáng váng.


@engel
 

engel

Member


William Baskerville


Maksym Amvrosiy

Erika Aoi







INFORMATION
Phòng Dương Cầm [2056.11.11]


Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này vậy?

Khoảnh khắc gấu áo bị đối phương túm lấy, cậu đã có dự cảm không lành. Quả nhiên, cú ngã trời giáng của cậu bạn Maksym cũng khiến cậu bật ngửa ra sau, lưng va chạm xuống mặt đất một cái rõ đau điếng.

A, có gãy xương không nhỉ?

William bần thần nhìn lên trần nhà. Ở khoảng cách gần trong gang tấc, cũng may mắn làm sao, tư thế ngã của cậu vừa lúc lại nằm đè lên người Maksym, thế nên phần đầu và sau gáy không có tổn hại gì. Thứ duy nhất tổn hại ở đây có lẽ là lòng tự trọng của cậu.

Nếu có người bước vào đây mà nhìn thấy tư thế quái dị này, chắc xấu hổ không có chỗ chui luôn quá.

Dòng suy nghĩ lướt qua trong tâm trí cậu thế mà lại ứng nghiệm ngay tức khắc. Trước cửa Phòng Dương Cầm, một bóng hình hiện lên và có vẻ như đang tiến đến gần "hiện trường vụ án".

Đã quá muộn để trốn chạy, William nhắm mắt lại, cay đắng nghĩ. Có lẽ cậu nên chấp nhận và buông xuôi là vừa.

@Maksym Amvrosiy
@Ultimate


 

Ultimate

Administrator
Staff member
TUTORIAL
Phòng nhạc


Erika Aoi
...

Lúc Erika vào phòng nhạc thì thấy một cảnh tượng thường thấy ở mấy phim ở mấy trang web không dành cho người dưới 18 tuổi. Hai chàng trai ôm nhau ở dưới sàn ở một căn phòng mà thường chả co ma nào lui tới Mittelos. Cô là người ủng hộ chủ nghĩa LGBT mà, không phải vấn đề. Cô sẽ không bỏ chạy. Bỏ chạy khi thấy cảnh nóng thì làm sao trở thành thám tử được. Cô cần chuẩn bị tâm lý khi trở thành thám tử.

Erika Aoi
Nhìnnnnnn.


Liệu họ có ngại không nhỉ?

Hay là mình nên nói gì đó? Xin lỗi, mời tiếp tục?

Mình chỉ vào đây để mượn nhạc cụ.

Erika Aoi
Nhìnnnnnn.

Erika không chỉ nhìn. Cô còn nói luôn từ "Nhìn" khi đang nhìn vào cảnh tượng trước mặt, như kiểu một người đang cố thôi miên người khác vậy.
p9EcCY3.png

 

Maksym Amvrosiy

New member
Maksym Amvrosiy
William Baskerville
Erika Aoi

INFORMATION
Phòng Dương Cầm [2056.11.11]

Maksym vừa định bò dậy, lồm cồm chống tay trên mặt đất để kéo bản thân lên, còn chưa kịp làm gì thêm đã bị sức nặng của cậu bạn đè xuống, một lần nữa úp mặt xuống sàn nhà. Mũi hắn va chạm với mặt đất lạnh lẽo bằng một tiếng "cộp" đau đớn, đau đến mức muốn gọi cha gọi mẹ.

"Á- "

Đầu hắn quay mòng mòng, nghiến răng để không kêu ra tiếng. Cậu bạn này... thật sự...

"cậu... có thể- "

Hắn cảm giác không ổn lắm, thều thào lên tiếng như sắp chết, đưa tay lên ôm cái mũi đang chảy máu của mình. Người không còn tí sức lực nào để đứng dậy với cân nặng của cậu bạn trên lưng. Cũng không còn tâm trạng để quay lại nhận thức người mới đến.


@engel @Ultimate
 

engel

Member




William Baskerville




Maksym Amvrosiy


Erika Aoi












INFORMATION
Phòng Dương Cầm [2056.11.11]

Nghe tiếng rên rỉ của Maksym cùng âm thanh phát ra từ cô bạn, William hít một hơi thật sâu rồi lại lồm cồm bò dậy. Tuyệt, lưng cậu hình như đã va chạm vào sàn, theo áng chừng của cậu trai, hẳn nó đã in đỏ một mảng da.

Nhưng có vẻ như xương cốt vẫn ổn.

Tình hình bây giờ thật nan giải. Rõ ràng tư thế của cậu và Maksym trông không được bình thường cho lắm. Hẳn đối phương đã hiểu lầm rồi mới có biểu cảm khó nói như kia.

Còn về hiểu lầm cái gì thì...

Gương mặt cậu vô cảm, ai biết được. Cậu không có hứng thú mày mò tìm hiểu.

William đứng thẳng người, giờ đây cậu đang đối diện với Erika, còn Maksym — Bất hạnh làm sao, vẫn ôm hôn đất mẹ. Một bước, hai bước, ba bước. Cậu trai tóc trắng cứ mặc kệ Maksym mà bắt đầu bản trình bày của mình trước:

"Quên hết những gì cậu vừa thấy đi." Khoan đã, sao nghe nó kỳ cục quá thể. Cậu trai bổ sung thêm, "Tất cả chỉ là hiểu lầm."

Nhưng lời nói của cậu, trớ trêu thay, dưới hiệu ứng lờ mờ của ánh đèn sân khấu và tông giọng cộc lốc đầy lãnh đạm, nó nghe giống một lời đe doạ hơn là giải thích.


@Maksym Amvrosiy

@Ultimate





 

Ultimate

Administrator
Staff member
TUTORIAL
Phòng nhạc


Erika Aoi
À, chỉ là hiểu lầm. Hiểu rồi. Mình xin lỗi.

Erika chắp tay trước ngực, cười tươi. Hai người đã nói thế rồi thì không còn gì để cô lăn tăn suy nghĩ nữa. Người ta đã bảo không có chuyện gì rồi mà. Dẫu sao giọng của William cũng có phần hăm dọa, mỗi tội Erika không bắt được tông giọng của cậu.

Erika Aoi
Mình là Erika Aoi. Rất vui được gặp hai cậu. Mình hứa lát nữa ra khỏi phòng mình sẽ quên hết những gì mình thấy ở đây.


Nụ cười của cô gái tươi như đóa hoa đàm tiếu, càng lúc càng rạng rỡ, như kiểu người mất khả năng tạo ra trí nhớ ngắn hạn hay sao vậy. Hay là Erika vô tư lự, chả có gì phải lo hết. Giờ William có rút súng ra và bảo đó là bật lửa thì cô chắc cũng cười cho tới khi viên đạn bay ra.

Erika Aoi
Vậy cho mình lấy nhạc cụ rồi đi nhé.

Maksym và William unlock Rank 1 với Erika Aoi

 

Maksym Amvrosiy

New member
Maksym Amvrosiy
William Baskerville
Erika Aoi

INFORMATION
Phòng Dương Cầm [2056.11.11]

Mấy con người này thật là... Maksym ôm mũi bò dậy một phút sau khi hai người kia vô tư trò chuyện cười đùa, chẳng thèm hỏi han bạn học hay đỡ người ta dậy gì cả, cứ thế tự nhiên rời khỏi phòng như chưa có gì xảy ra, bày ra vẻ mặt đầy thất vọng. Bạn với chả bè thế đấy.

Phải tìm cách bắt đền mới được, hắn buồn nhiều trong lòng mà không dám nói, đưa tay gạt đi vết máu dưới mũi, hết cả tâm trạng đánh đàn, lê tấm lưng đau nhức về phòng riêng.

End tương tác.


@engel @Ultimate
 
Top