We chose to have hands which can hold each other
"Julie Waston."
Tóc hạt dẻ kéo cô bạn lại trước khi cậu kịp cầm cái gì đó đập vỡ cái màn hình kia. Flavia rất muốn hiểu sự tức giận của cậu, chỉ là hoàn cảnh hiện tại không cho phép cô làm như thế. Đưa tay vào trong túi, cô gái nhỏ mỉm cười nhận ra chúng vẫn chưa bị lấy đi, sau đấy lấy ra một chiếc vòng tay nhỏ và đeo lên cổ tay còn lại của cậu. Màu xanh trên chiếc vòng của cậu khiến lồng ngực cô gái nhỏ thắt lại một chút.
"Tớ dự định sau khi hoàn thành bài kiểm tra sẽ đưa cho cậu như một món quà, nhưng chắc là vẫn nên đưa lúc này thì hơn."
Nếu những lời của bộ máy kia là thật, thì bọn họ cũng không thể đảm bảo sẽ bảo toàn tính mạng ra khỏi đây. Tóc hạt dẻ ngạc nhiên trước sự bình tĩnh đến đáng sợ của bản thân, dẫu cho những ngón tay vẫn đang run rẩy khi cố gắng buộc nút thắt cho vòng tay cậu.
"Julie là một người rất thông minh, nên tớ nghĩ cậu sẽ ổn thôi. Tin tưởng vào quyết định của bản thân, và đừng hối hận với sự lựa chọn của mình."
Cô gái nhỏ nâng tay cậu lên và hôn nhẹ lên chiếc vòng tay nhỏ. Nếu bọn họ đều an toàn thoát khỏi đây, có lẽ Flavia sẽ thú nhận với Julie rằng mình đã tự tay thêu chiếc vòng tay này, và cô cũng có một cái còn lại trong túi, màu hoa đỏ. Tạm thời cho đến lúc đấy cô mong cậu sẽ không nhận ra những sợi chỉ thừa bung ra chỗ này chỗ nọ mà chất vấn cô.
Xong xuôi tất cả, Flavia mới quay về màn hình, đặt ra câu hỏi duy nhất bản thân cần trả lời.
"Có bao nhiêu người có thể chiến thắng trò chơi?"