Kitchen [First Floor]

Ultimate

Administrator
Staff member
LOCATION
Bếp nấu ăn tầng 1.
▶ Kitchen
sxDtHPi.jpeg
DESCRIPTION
Bếp.
INSPECTABLE ITEM
Nồi
Chảo
Bếp điện
Vòi nước
Bồn rửa
Túi đựng thịt heo
Túi đựng thịt bò
Túi đựng thịt cừu
Rau đông lạnh các loại
Túi đựng gạo
Túi đựng bánh mì
Gia vị chế biến
Sọt rác
Dao
Kéo
Máy rửa bát
Cân điện tử
Túi ni lông
▶ Floor Plan
E6LsE9U.jpeg
DESCRIPTION
Floor Plan.
INSPECTABLE ITEM
Bản vẽ (Không thể Inspect)





 

engel

Member

William Baskerville

Isidor Dresdeza


Nhà bếp

Sau khi sấy quần áo xong, William cảm thấy thư thái hẳn. Có lẽ cậu nên cảm thấy may mắn vì màn chơi kia cuối cùng cũng không kéo dài quá lâu. Chỉ ngâm chân một tiếng hơn thì còn nằm trong khả năng chịu đựng. Nếu bất hạnh mà nước dâng cao đến giữa ngực, dù có thoát ra được thì cậu cũng phải đổ bệnh mất mấy ngày. Lúc đó thì phiền chết mất.

Dù chỉ cần tập luyện cho cơ thể khỏe mạnh là mọi chuyện sẽ được giải quyết, nhưng vấn đề là cậu không muốn thế. Việc vận động với thân thể yếu kém bẩm sinh chỉ khiến cậu thêm mệt mỏi, dần dà William cũng hoàn toàn phó mặc cho số phận, để mọi chuyện đến đâu thì đến. Ừ, việc vận động ở đây không chỉ giới hạn ở tập luyện thể thao, mà còn có các hoạt động chân tay khác nữa - Như nấu ăn chẳng hạn.

William nhìn không chớp mắt miếng thịt cừu đang nằm trên bàn. Nếu có điện thoại ở đây thì tốt rồi, không biết thì cứ tra mạng mà làm. Tiếc là thực tại tàn khốc, đồ dụng điện tử không có nơi tay, giờ đây cậu trai phải tự lực cánh sinh thôi. Lấy mười tám năm kinh nghiệm sống ở đời và kinh nghiệm nấu ăn bằng "0" mà sinh tồn.

Được rồi, món thịt cừu hầm khoai tây.

Bước đầu tiên, sơ chế. Với trải nghiệm xem người ta nấu không biết bao nhiêu lần, cậu biết đâu là con dao thái thịt. Cầm lên tay, đúng là nó có phần nặng hơn cậu tưởng tượng. Khó mà nghĩ được con người ta có thể vung vẩy với món vũ khí nặng như thế. Mấy tên tội phạm quả là điên rồ. Cậu trai thầm nghĩ, giơ dao lên một góc vuông, sau đó vung tay xuống.

Nhìn nét mặt lạnh lẽo của cậu giống như sắp có án mạng xảy ra đến nơi. Nếu không phải người trong cuộc thì hẳn sẽ nghĩ rằng cậu ta đang thái thứ khác chứ không phải thịt cừu.

Cạch! Cạch! Cạch! Cạch!

Tiếng động vang lên "đẫm máu" đến độ nếu ở trong truyện tranh, chắc khung mô tả âm thanh của cậu phải tràn luôn ra ngoài màn hình.

Âm thanh như thế mà không thu hút người tới mới là lạ...

@Ultimate
 

Ultimate

Administrator
Staff member
CHAPTER 1: Red Blood, Green Heart, Blue Sea
Ship of Fools


Thấy William đang nấu thì Isidor cũng mở cửa vào. Thịt cừu hầm khoai tây? Nấu món gì mà khó vậy, Isidor nghĩ nên làm món gì mà không cần phải tới thuật giả kim. Phòng này có dao đầu bếp nhiều nên đôi lúc có thể dùng làm hung khí chứ không chừng.


Isidor
Nấu ăn đấy hả?


Isidor lấy cái chảo và làm một món đơn giản. Cơm trứng chiên. Egg fried rice. Một món cực kỳ đơn giản. Cần đúng ba nguyên liệu là cơm, trứng, và rán. Rán không phải nguyên liệu. Tất nhiên, nhưng Isidor coi như nó ám chỉ mấy thứ lặt vặt như hành, gừng. Đàn anh cho dầu ăn lên chảo, rồi cho hành, và gừng. Isidor đập trứng vào chảo, kiếm ít tôm nõn bóc vỏ để làm món cơm có thêm chút protein. Cuối cùng là cơm nguội, chiên một hồi cho vàng ruộm trước khi cho thêm nước sốt và để lên đĩa, rắc thêm chút hành tươi.


Isidor
Còn có tâm trạng ăn thịt cừu thì chắc cũng không sợ lắm nhỉ? Nagito bảo anh là em là đứa được vào lồng.


Theo Isidor thì ở trong lồng rất khó giải, thường những đứa ở ngoài giải, do không bị áp lực tâm lý. Ở trong lồng chả tìm đc manh mối gì, còn kèm theo nước ngập dần nữa.



 

Absolute Darkness

Active member




Marie Monroe

Katherine Cunningham


On the ship - Day 1 || Tháng 12, năm 2056

Sau khi rồi khỏi phòng, Marie bắt đầu nghĩ là mình cần một điếu thuốc, cô sờ sờ trong túi quần, lấy ra một hộp thuốc lá, lại sờ sờ trong túi quần...

Thằng chó nào lấy mất cái bật lửa của bố mày?

Marie chửi thề trong lòng. Chắc chắn là thằng chó đánh thuốc ngủ bọn họ vào đêm qua đã tịch thu luôn cả bật lửa của cô cùng với cái điện thoại. Cô đứng giữa cầu thang suy nghĩ, vốn định tìm góc nào chill chill làm một điếu, nhưng tình hình không có lửa thế này thì chill con mẹ gì nữa? Thế là cô chuyển hướng, đi về phía nhà bếp, định bụng tìm ít lửa. Có thể là trong bếp có cái bếp ga hoặc cái đèn khò, hay ít nhất là que diêm gì gì đấy...

Nhưng sự thật đã chứng minh Marie đúng là bộ trường bộ lạc quan. Trong nhà bếp của cái con tàu chết mẹ này éo có cái mẹ gì cả. Cô lục lọi một hồi, lấy ra ít giấy bạc, xé ra một miếng nhỏ đặt lên trên bếp điện, bật max công suất. Chỉ một lúc sau, miếng giấy bạc đỏ lên và bắt lửa. Marie nhanh chóng kê điếu thuốc vào.

"Hàaaa...."

Sự sống quay lại bên trong con người mới ban nãy còn cáu kỉnh, giờ thì Marie lại là một chill girl. Sau khi xong việc, cô dọn dẹp lại mọi thứ đâu vào đấy rồi chuẩn bị chuồn khỏi nhà bếp. Cô không muốn hút thuốc ở đây, kẻo nhà bếp ám toàn là mùi khói thuốc thì mình thành tội đồ mất.

Nhưng thực tế đã chứng minh, đời không có xui nhất, chỉ có xui hơn. Marie vừa ra đến cửa thì chạm mặt ngay một người quen.

"Ờm..."

Marie giấu điếu thuốc đang hút dở ra sau lưng.

"Chào chị, Katherine. Chị đói bụng hả?"

@Ultimate



aaa
 

Ultimate

Administrator
Staff member
CHAPTER 1: Red Blood, Green Heart, Blue Sea
Ship of Fools


Katherine thấy Marie xé giấy bạc để làm điếu lửa, rồi từ đó hút thuốc. Cô không lấy làm ngạc nhiên khi Marie cũng thuộc dạng phá phách. Lúc đầu cô tẩn nó một trận ra trò nhưng sau nó cũng đánh lại. Thế là từ đó hai bên không gặp mặt nhau nữa. Thật ra có gặp nhưng chả nói năng gì cả.


Katherine
Tao ngửi thấy mùi thuốc đấy, khỏi giấu.


Giờ Katherine mới lấy ra một điếu, nhưng điếu này không phải điếu thuốc mà là điếu cần. Chẳng hiểu bà chả kiếm ở đâu ra, có khi nằm trong mấy ngăn kéo bí mật ở trong túi đồ của bả nên giờ vẫn giữ được. Có khi là điếu cuối, Katherine cũng có điểm giống Marie, nhất là ở khoản khói thuốc. Bà chị vặn vặn khớp cổ, như kiểu vết thương vẫn còn đâu đó từ hồi bị Marie đánh ở cái máy bán nước tự động. Nhưng nghĩ thế nào mà lại không đề cập tới chuyện đó nữa.


Katherine
Có tí lửa không?


Hai người từng đánh nhau giờ lại nhìn mặt nhau bình thường được. Game recognizes game. Bà chị nhếch mép cười nhìn cẳng tay đang giếm giếm cái gì ở sau lưng của Marie. Thuốc lá? Cần sa? Cái gì thì Katherine cũng không quan tâm, có lửa là được. Mà bà chị cũng biết cô đâu phải dạng con gái chịu ăn đòn vô lý.


Katherine
Gan to đấy.


 

Absolute Darkness

Active member




Marie Monroe

Katherine Cunningham


On the ship - Day 1 || Tháng 12, năm 2056

"Cám ơn bà chị đã khen."

Marie nhướn mày, nhếch mép cười. Không phải kiểu cười khinh khỉnh mà là cái kiểu cười của một con nghiện vừa đánh hơi thấy đồng bọn.

"Lửa thì có đấy, nhưng không phải ở đây."

Marie nhún vai, đưa ngón tay cái hướng về phía hành lang.

"Bà chị biết chỗ nào thư giãn hơn tí để hút thuốc không? Tôi không có ý định biến cái nhà bếp thành cái phòng hút thuốc."

Hai người cùng ăn ý không nhắc đến nửa chữ về cái vụ ẩu đả hồi đầu năm. Mọi chuyện cũng đã qua được cả học kì rồi, Marie không phải cái loại thù dai. Bạn đấm tôi một cái, tôi đấm bạn một cái coi như là huề. Kể cả việc hai người gặp lại nhau rồi tay bắt mặt mừng cũng không làm khó được Marie.

Thư giãn đi mà, cả lũ vừa mới thoát chết đấy!

@Ultimate



aaa
 

Ultimate

Administrator
Staff member
CHAPTER 1: Red Blood, Green Heart, Blue Sea
Ship of Fools


Katherine
Thế thì ra hành lang đi.


Katherine cũng như Marie, chả đề cập gì tới vụ ẩu đả hồi xưa. Có lửa thì bà chị cũng muốn chill một tí. Thú thực là vụ án này căng oách xà lách ra rồi. Cô cũng chả còn thời gian đâu mà nghĩ tới vụ đánh nhau hồi xưa. Hai người cũng huề nhau rồi mà. Bà chị lấy ra mấy điếu cần, tất nhiên là chả cho Marie điếu nào.


Katherine
Mày có coi Saw không? Hồi sáng tao đọc về tổ chức khủng bố Enigma, bọn nó chuyên nhắm vào học viện cảnh sát, các trường đào tạo thám tử sau khi bị càn quét GRAM.


Katherine đổi chủ đề nhanh chóng cả mặt, tí nữa Marie phải đội nón bảo hiểm. Có khi do bà chị tự nhiên nghĩ tới, có khi do cần sa đang cho bà chị một tính cách mới. Giống như bạn không có gì để nói thì cứ nốc rượu cho tới khi bạn có cái để nói.


Katherine
Giờ tao đang nghĩ mình bị bắt cóc bởi đám Enigma. Bọn nó chuyên bắt cóc rồi tra tấn bằng những trò chơi kiểu như thế này. Như Saw vậy.


 

Absolute Darkness

Active member




Marie Monroe

Katherine Cunningham


On the ship - Day 1 || Tháng 12, năm 2056

"Ồ..."

Marie rít một hơi thuốc dài, đầu thuốc cháy đỏ lên, vừa đủ để châm cho điếu cần của bà chị Katherine đáng quý. Cô thở ra một làn khói trắng, nicotine tăng lên đột ngột trong não làm cô cảm thấy lâng lâng. Tự nhiên Marie cảm thấy mình không được thông minh cho lắm, hoặc đó là cảm giác mà bạn sẽ cảm thấy khi cố gắng hiểu tư duy của mấy thằng biến thái. Cô trầm ngâm một lúc, rồi chậm rãi trả lời:

"Đời lắm thằng điên thật. Bà chị nói rõ hơn chút được không? Tôi chưa nghe đến bọn này bao giờ. Hơn nữa..."

"...nếu nói như bà chị thì, sẽ chẳng có con đường sống nào hết? Bọn chúng sẽ chỉ tra tấn chúng ta cho vui, rồi tất cả cũng sẽ chết hết?"


Marie cau mày nghi hoặc. Phải vậy không?

@Ultimate



aaa
 

Ultimate

Administrator
Staff member
CHAPTER 1: Red Blood, Green Heart, Blue Sea
Ship of Fools


Katherine
Thì cũng chỉ đọc báo chứ chả biết gì.


Đại khái là đám này là một tổ chức có thủ lĩnh bị bắt bởi các thám tử Shadow Investigator, nên chuyên đi trả thù đời bằng cách nhắm vào những học viện cảnh sát, và thám tử đại loại thế. Tuy nhiên bọn chúng sau khi bắt cóc thường tổ chức một trò chơi giữa những kẻ bọn chúng bắt. Thường là cửa tử tương đối cao.


Katherine
Không, có khả năng sống sót. Nhưng thấp lắm. Nên người ta mới biết được.


Katherine thở dài một hơi, liếc nhìn làn khói đang tan dần. Kiểu phải có người sống mà kể lại câu chuyện chứ. Bà chị thở dài.


Katherine
Nghe nói thuyền cứu hộ chắc chở được 8-10 mạng là cùng. Không biết có bao nhiêu cái. Nếu mà không đủ chỗ thì chắc lại phải bốc thăm. Số tao cũng đen lắm, như thằng Nagito chắc có suất.


 

Absolute Darkness

Active member




Marie Monroe

Katherine Cunningham


On the ship - Day 1 || Tháng 12, năm 2056

Ok. Hiểu rồi. Mấy đoạn này thì đầu óc Marie thông minh lắm.

"Bà chị sợ hả?"

Marie nhếch môi lên cười một cái. Không có vẻ mỉa mai gì, chỉ trông có vẻ muốn đánh nhau thôi.

"Mà tôi thắc mắc nhé, làm sao mà hồi đó bà chị không kiểm tra thực tế luôn mà phải bảo lưu tới giờ mới đi vậy? Nếu đi sớm có khi né được kiếp nạn này rồi đấy?"

Chắc tại bả xui, y như cách bả vừa mới nói vậy, nhưng mà giờ đang phê nicotine quá nên kiếm thêm chuyện tán dóc cho tan bớt đồ.

@Ultimate



aaa
 

Ultimate

Administrator
Staff member
CHAPTER 1: Red Blood, Green Heart, Blue Sea
Ship of Fools


Katherine
Mày muốn đánh nhau lần nữa không? Lần này không đánh lén, ok?


Tính đốp chát của Katherine vẫn còn có. Nhắc tới sợ là bà chị sừng cổ lên à. Katherine cũng như Sabrina và Adele, chả sợ cái gì hết. Dẫu vậy bà chị cũng phê pha tương đối, đánh nhau chưa chắc có khi Marie đã thua. Nhưng giờ đánh nhau quả đúng là thất sách.


Katherine
Biết thế thì tao đã đi rồi. Hồi xưa, tao, Sabrina với Adele học chung từ cấp 3 lên tới Mittelos. Lúc đi thi thì có chuyện. Gần nhà bọn tao có bà cô, kiểu mẹ đơn thân ấy. Một mình nuôi một con bé, bọn tao hay chơi với con bé ấy, nói chung là cũng tội. Hôm đi thì thì bả gọi cho 3 đứa bọn tao, nói là bị bắt vào tù, cần bọn tao bảo lãnh.


Chả hiểu sao bà chị kể một mạch cho Marie, dù hai người chả thân lắm. Tác dụng của mấy chất kích thích khiến người ta ai cũng thành người có khả năng kể chuyện bậc thầy. Katherine cắn cắn điếu cần trong miệng.


Katherine
Lúc ấy ba bọn tao hùn tiền vào mới đủ, đem tới đồn cảnh sát thì mới đủ. Nói chung là bảo lãnh được, nhưng mà trễ buổi thi. Làm giấy tờ tùm lum mất cả ngày. Nói thật là lý do như hạch nhưng mà thầy Johan nói đỡ cho bọn tao, thầy đi xác minh lại câu chuyện với phía cảnh sát thì sau đó cho bọn tao coi như qua môn, trả nợ sau cũng được.


Nói chung ba bà chị cũng không phải đi giúp người dưng. Thầy Johan cũng hiểu là ba đứa này muốn làm việc tốt, nên nghĩ nên cho bọn nó một cơ hội khác. Có đứa lý do ốm thì dễ hiểu, nhưng mà lý do này thì cần sự tác động của thầy giáo chủ nhiệm tới học viện nữa.


 

Absolute Darkness

Active member




Marie Monroe

Katherine Cunningham


On the ship - Day 1 || Tháng 12, năm 2056

"Đánh nhau hả? Có, nhưng không phải lúc này, giờ đang hơi phê. Bữa khác nha."

Marie cũng cảm thấy đấm nhau vào lúc này nghe có vẻ không phải là ý hay, mặc dù cô cũng muốn thử xem nếu đấm nhau trực diện với bà chị này thì ai thắng. Trời sinh Marie có cái tính hiếu chiến, đấm nhau với bọn con trai lúc nhỏ thì không thua ai, nhưng dậy thì rồi thì chênh lệch thể lực giữa nam và nữ trở nên lớn hơn nhiều, nên nếu đấm nhau với bọn con trai bằng tầm với mình thì đến 7 phần là sẽ thua, đấm với đứa yếu hơn mình thì chẳng có gì thú vị. Marie thì không đấm nhau với con gái bao giờ. Nên nếu mà bà chị Katherine muốn rủ cô đấm nhau giải trí thì, ừ, Marie đồng ý vội luôn.

"Nếu tôi mà có người đấm nhau xả stress từ sớm thì có khi chẳng cần đến thứ này."

Marie liếc nhìn điếu thuốc trên tay mình, cười khẩy, sau đó tựa người vào hành lang mà lắng nghe câu chuyện của bà chị. Tính ra thì bà chị này cũng thích hành hiệp trượng nghĩa, hay nói cách khác là lo chuyện bao đồng phết đấy. Đấm bọn học sinh năm nhất vì bất bình cho chị gái Yuina, hay bỏ thi vì đi bảo lãnh cho con gái của bà hàng xóm... Nhưng cái tính thích làm anh hùng này thì Marie hiểu được. Hiểu một cách sâu sắc luôn là đằng khác. Bất giác cô nhớ đến thằng em trai kết nghĩa đã lâu không gặp của mình, khóe môi vô thức cong lên thành một nụ cười rất nhẹ nhàng.

"Bà chị cũng có cái tính anh hùng ra phết đấy nhỉ? Tôi cũng có biết một người giống hệt bà chị vậy."

Katherine kể chuyện dài quá, kể xong thì hết cả điếu thuốc luôn. Marie dúi đầu thuốc vào khăn giấy rồi gói luôn cái đầu lọc vào bên trong để tí nữa mang đi vứt, tiện thể rút mấy tờ khăn giấy đưa qua cho bà chị Katherine.

"Chocolate không? Cho đỡ đắng mồm. Chứ hút xong mà không có gì để ngậm thì mồm miệng đắng hết, khéo tí nữa bỏ cơm. Mà tôi thì không muốn bỏ bữa tối đâu."

Ai biết được ngày mai con AI lại có trò gì, có khi hôm nay là bữa tối cuối cùng của họ cũng nên. Marie bẻ một miếng chocolate đưa sang cho bà chị.

"Vậy, nếu theo lời bà chị nói lúc nãy, số lượng tàu cứu hộ là có hạn, đến lúc đó bà chị định làm gì?"

Chắc Katherine cũng chóng hết cả mặt mày với cả năng tổ lái của Marie khi nhảy từ chủ đề này sang chủ đề kia một cách chẳng có quy luật gì hết. Cứ có câu nào bật ra trong não thì nó nhảy ra luôn khỏi mồm ấy.

@Ultimate



aaa
 

engel

Member

William Baskerville

Isidor Dresdeza


Nhà bếp

Ngay khi đàn anh đến thì William đã hoàn thành xong bước đầu trong việc sơ chế. Đúng là phải có lý do thì cậu mới chọn món thịt cừu này. Tận hưởng những ngày cuối cùng trước khi chết chăng? Cậu không phải một người thích đùa, nhưng câu nói này cũng có khả năng lắm.

Nói cho chính xác thì, trải nghiệm bị nhốt lồng khiến cho cậu trai cảm thấy không mấy vui vẻ. Cậu cần phải làm thứ gì phức tạp, khiến tâm trí mình rối bời để xóa đi mớ cảm xúc tích tụ này. Thế nên cậu chọn món nghề mà cậu dở tệ nhất và nấu món khó khăn nhất. Không biết là thành phẩm sẽ trông thế nào, nhưng William sẽ cứ thử đã. Chính cậu cũng không phải người đòi hỏi nhiều ở thức ăn ngon, miễn là không gây hại đến bao tử hay đường tiêu hóa, ngay cả món dở tệ nhất cậu cũng có thể ăn được mà không mảy may nháy mắt.

Men theo ký ức của mình, cậu bắt đầu tẩm ướp gia vị. Trong lúc đó, cậu cũng trả lời luôn câu hỏi của đàn anh, "Em đúng là người được đưa vào lồng." Xem ra anh Nagito có mối quan hệ khá tốt với Isidor, chuyện nào cũng kể.

"Em nghĩ là sợ thì không hẳn. Em biết thế nào cũng giải được thôi. Sinh viên Học viện Mittelos không thể thất bại trước câu đố như thế." Ngụ ý là, nơi đây ai cũng đều giỏi, không lý nào lại không ai giải ra mà dẫn đến 10 người chết đuối. Đây không phải là tự tin quá đáng mà chính là sự thật.

Huống gì, nếu thật sự thất bại và kết quả là cậu phải chết, cậu cũng không sợ.

Câu nói trên William không thốt ra khỏi miệng, bởi vì nghe có vẻ quá dị biệt lại dối trá. Nhưng đúng là cậu thật sự không để tâm đến mạng sống mình. Nếu để Marie biết được suy nghĩ trong đầu cậu lúc này, hẳn cậu cũng phải bị rầy một phen thôi. Trước đó cũng bị rầy một lần rồi.

"Nếu là anh, anh có sợ không?"

Có lẽ đang chơi trò chơi sống chết nên William bạo dạn hẳn. Cậu không ngập ngừng trong lời nói của mình nữa, hành vi của cậu có phần nghiêm túc hơn nhiều. Có đôi khi nhìn như thế này, người ta còn không biết ai mới thật sự là cậu.

@Ultimate
 

Ultimate

Administrator
Staff member
CHAPTER 1: Red Blood, Green Heart, Blue Sea
Ship of Fools


Katherine
Được rồi, thôi cho qua. Vụ hồi xưa như nước ở dưới mương rồi.


Katherine đưa cho Marie một điếu cần, mặc kệ cô có biết hút hay không. Thích thì châm, còn không thì cứ giữ đó mà đem bán cũng được. Katherine thấy Marie bảo cũng đang phê nên xin hẹn đánh nhau lần khác. Bà chị nghĩ cô cũng giỏi võ mồm lắm. Lúc đầu tưởng cô chăm học lắm nhưng ai ngờ cũng thuộc dạng thích đi chơi, quăng bát đĩa cho đàn chị rửa. Katherine đoán chắc Marie lúc đó hẳn là đang nghĩ: Ai thấy gai mắt thì rửa hộ đi. Hehehe.

Marie nhận Marijuana Cigarette


Katherine
Tao thì không anh hùng, chỉ là tao thân ai thì khó bỏ mặc người ta. Tao nghĩ mày cũng là đứa quảng giao, dễ có nhiều hội chị em bạn dì. Mày có gan đánh tao thì sau này chắc cũng không ai dám bắt nạt mày. Tao thấy mày đang đi đúng đường rồi đấy.


Katherine thấy Marie cũng biết ăn nói, có gan đứng lên bảo vệ quan điểm của bản thân. Thêm nữa là tính tình chill chill thư giãn của cô, lại không gò bó nên hẳn có nhiều người để đú đởn cùng. Bà chị cũng có cảm giác thấy phần nào con người mình ở Marie hồi xưa, ít nhất là đợt năm nhất. Bà chị cầm mấy tờ khăn giấy của Marie, chả biết để làm gì, đút luôn vào túi áo, liếc nhìn nụ cười của đứa đàn em.


Katherine
Mày nói ăn chocolate cho đỡ đắng mồm. Đây là chocolate gì? Mày muốn tao bị tiểu đường hả?


Nói xong thì bà chị cũng vẫn bỏ vào mồm. Đây hẳn là kế hoạch trả thù lâu dài của Marie Monroe, làm đối phương bị tiểu đường. Bà chị lắc đầu xem cái miếng chocolate này đắng cỡ nào. Katherine hay ăn chocolate đen với milk nhỏ hơn 20%.


Katherine
Thì bốc thăm thôi. Mày hồi xưa có gặp may bao giờ không? Kể lại 1 kỉ niệm xem nào?


Marie unlock Rank 3 với Katherine


 

Absolute Darkness

Active member




Marie Monroe

Katherine Cunningham


On the ship - Day 1 || Tháng 12, năm 2056

"Chocolate An Nôm - Đen handcraft của Việt Nam, ra đời năm 2017, cách đây 39 năm, 63% cacao, không quá đắng, không quá ngọt, hài hòa, vừa đủ, có hậu vị chua của ca cao và hương thơm đầy mê hoặc, ăn một miếng là quên luôn sầu. Ở Camerata chỉ có duy nhất một cửa hàng bán loại Chocolate này thôi đấy."

Marie nhún vai. Cô nghĩ chắc công ty chocolate này phải trả tiền quảng cáo cho cô mất. Marie nhìn bà chị K ăn miếng chocolate mình đưa qua, và ngược lại thì bà chị cũng đưa lại cho cô một điếu "thảo dược", coi như là có qua có lại, Marie thích mấy người như vậy lắm, nên cô nhận luôn món quà của bà chị không thèm khách sáo, nhưng không vội hút ngay mà đưa lên mũi ngửi ngửi như để check xem này có phải là đồ "xịn" thật hay không vậy.

Nếu thật sự thuyền cứu hộ không đủ để chở hết tất cả mọi người, vậy thì ở giây phút cuối cùng đó Marie muốn được ăn chocolate và hút cần một cách thật chill trước khi rời khỏi nhân thế.

"Cám ơn bà chị, tôi sẽ để dành cái này cho một dịp đặc biệt đấy."

Marie mỉm cười với Katherine. Có lẽ đây là lần đầu tiên bà chị nhìn thấy biểu cảm này trên mặt đàn em năm nhất của mình. Marie có vẻ đã xác nhận được đây là đồ xịn nên vội nhét nó vào túi, vỗ vỗ lên trên đó mấy cái xem chừng khá hài lòng.

Đương vui vẻ trong lòng và đã xem bà chị Katherine như anh em đồng nghiện của mình nên giờ có lẽ bà chị hỏi gì thì Marie cũng sẽ trả lời hết.

"...Mày hồi xưa có gặp may bao giờ không? Kể lại 1 kỉ niệm xem nào?"

Marie chống cằm ngẫm nghĩ, xem cuộc đời khốn khổ khốn nạn của mình có gặp may bao giờ hay không?

"Ờm... Tôi gặp may nhiều lần lắm, nhưng lần gặp may lớn nhất chắc là vào hồi 14 tuổi. Hồi đó tôi còn đang sống ở Duskend, nếu bà chị có thắc mắc thì, ừ, tôi được sinh ra ở đó. Do ăn uống thiếu chất dinh dưỡng nên đến tận 14 tuổi tôi mới dậy thì. Khi tôi bắt đầu dậy thì, trông bắt đầu nở nang một tí thì mấy thằng chó ở đấy quyết định là chúng nó có thể mang tôi ra bán để đổi chác ít tiền tiêu, kiểu thế. Đ** *** chúng nó. Bọn nó lừa tôi chơi một loại thuốc cho tôi ngoan... tôi cũng đ** biết đó là thuốc gì nữa, nhưng mà nó tởm vãi. Tôi mém tí nữa thì sốc thuốc chết vì bọn nó nghĩ tôi chơi đồ từ bé rồi thì đô cao lắm, nên cho nhiều thuốc một tí cho chắc ăn. Nhưng thay vì chết thì tôi chỉ rơi vào một cơn phê thuốc tồi tệ vãi nồi, ý tôi là, thật sự tệ vãi nồi luôn ấy, nếu bà chị hiểu ý tôi. Trong cơn phê thuốc tôi thậm chí không nhớ được gì, tôi còn tưởng mình chết cmn luôn rồi cơ. Tới lúc tôi tan đồ thì thấy mình nằm trong bệnh viện rồi. Hóa ra là chính phủ có đợt càn quét mấy cái ổ tệ nạn ở Duskend đấy và hốt tôi về. Nói chung phần sau thì chắc bà chị cũng biết, họ cho mấy đứa như chúng tôi đi học bổ túc thường xuyên, tham gia mấy cái chương trình tái hòa nhập cộng đồng các thứ... Nên giờ thì, tôi đứng đây với bà chị nè."

"Tôi nghĩ là vận may của tôi cũng ra gì đấy chứ. Nhưng nếu mà kêu bốc thăm thì chắc thôi đi. Tôi sẽ ngồi kế bên ăn chocolate và hút điếu cần của bà chị thật chill. Sao hả? Bà chị vừa mới bớt được một đối thủ cạnh tranh rồi đấy."


Marie phá lên cười vì câu đùa của mình. Chắc giờ thì cô phê thật rồi.

@Ultimate



aaa
 

Julie Waston

Active member


Julie Waston

Klausse Nikolas



INFORMATION
Kitchen [13/12/2056]



Còn cỡ đâu khoảng 45p nữa là đến Night time, Julie tranh thủ tạt qua bếp nấu chút gì để ăn. Cô tìm thấy một túi thịt heo, thịt bò với bánh mì và rau đông lạnh. Các tiểu tế bào chất xám trong đầu Julie bắt đầu hoạt động khi nhìn thấy đống nguyên liệu trong tủ. Một món ăn đủ no, đầy đủ chất nhưng chế biến không quá tốn thời gian? Hừm, thịt heo xào ớt chuông, bò áp chảo, hay là món bánh mỳ kẹp thịt. Julie lắc đầu, bánh mỳ kẹp thịt có hơi khô- nhất là khi để dành cho ăn tối, thịt heo xào ớt chuông thì cần nấu thêm cơm. Bò áp chảo chắc sẽ là lựa chọn hợp lý nhất, tầm 3-4 phút cho một miếng beef steak medium rare, cộng thêm một ít salad nữa là tuyệt vời.

Xắn tay áo sơ mi lên ngang khuỷu tay, gái Anh bắt chảo lên bếp, vặn gas rồi bỏ bơ vào. Cỡ mười giây sau thì bơ bắt đầu tan chảy ra. Julie gắp miếng bò cho vào, áp một mặt vào chảo tầm 3 phút. Trong lúc đợi bò chín, tóc đen tranh thủ mang rau ra rửa: một ít xà lách, 2 quả cà chua cùng với bắp cải tím để chuẩn bị cho món salad trộn giấm. Mùi thơm của thịt bò lan tỏa khắp không khí, khuếch đại khứu giác lẫn vị giác của Waston đến cực, đồng thời cũng báo hiệu rằng đã đến lúc trở sang mặt kia. Mặt trên của miếng thịt vẫn còn khá sống, nên khi áp vào mặt chảo thì hơi có chút nước lẫn với bơ tan chảy văng lên, may mà Julie né kịp nên mới không bị dính vào tay. Gái tóc đen cắt cà chua với salad thành từng miếng nhỏ, cho hết vào một cái tô lớn rồi đổ giấm vào, trộn đều lên rồi đổ ra đĩa. Vừa bày biện đâu ra đó xong, Julie bỗng thấy một bóng hình khá quen thuộc lướt qua trong phòng bếp, hình như là người mà cô đã từng gặp qua. Tóc màu bạch kim, là Sylvia sao? Julie lắc khẽ đầu phủ nhận suy nghĩ vừa rồi. Sylvia tóc ngắn, còn người mà đang đứng chỗ kia rõ ràng là tóc dài mà. Dòng suy nghĩ bỗng chốc xáo trộn, Julie không tin được vào mắt mình, cô gọi với sang hướng kia, giọng nói hơi run.

"Ủa, cậu có phải là Klausse không?"







@Iceheart
 

Gà Không Cay

New member

||
SPECTRUM ON THE SHIP OF FOOLS


Ivan Von Furstenberg

Zyarie Vie

01.

Tạm xem như họ (Ivan và nhóm 4 người trong task 1) biết nhau nhiều hơn mức chỉ thể nhận diện nhau qua những vẻ bên ngoài. Họ là bạn (bất cứ kiểu bạn gì có thể xảy ra trên đời), thế thì dễ hiểu hơn cho Ivan để lí giải thớ cảm xúc của mình.

Ivan không nhớ bản thân đã cảm thấy, đã nghĩ những gì khi ý thức được sự chết là hiển nhiên kết quả đối với từng người trên tàu. Họ có thể chết bất cứ lúc nào, bằng bất cứ hình thức nào khả dĩ như Von Furstenberg đã đồ. Von Furstenberg không nói dối và đó là phần kinh khủng nhất.

Ivan không nhớ chuyện đã xảy ra sau đó – Khi mọi người đương châu đầu giải đố và sau rốt người người vẫn bình an, gã tạm biệt Flavia và đi đến phòng bếp, nhặt nhạnh một quả táo đâu đấy rồi tợp. Mắt đen trông xuống bàn tay rươm rướm máu (có lẽ gã đã cấu rất mạnh), trái táo đã gặm mất một phần năm. Hãy xem như Von Furstenberg đã bước ra ngoài, như thế thì nguôi ngoai hơn.

“Khi mọi hy vọng đã tiêu tan, khi ta đã bình tĩnh nhìn thẳng vào sự bi đát khốn cùng,
thì mọi đau đớn đều chấm dứt.”
– Shakespeare.​



Khi Ivan tỉnh giấc lần thứ hai nơi đâu đó nhà bếp (hẳn là một cái xó xỉnh nào kia vì Von Furstenberg rất không ưa thói ngược đãi mình), gã thấy mình trống rỗng. Nếu một cơn ác mộng đã ghé quá nhiều lần, đó không còn là ác mộng. Gã ngợm người mân mê quả táo, thơ thẩn xòe tay đón hương mềm. Thảng một mùi bánh nướng nong nóng, ngài Gấu chớp chớp ngươi co ro người chụm lại. Khi đã tỉnh táo (không phải cái minh mẫn ban sáng), Ivan mới dần thấy đói, cái đói của một con gấu không chấp nhận xơi tạm trái táo con con mà phải ba chục cái bánh mì nướng thì si nghĩ lại.

Nghĩ lại nghĩ, tóc đen lo ló cái đầu ra trông xem ai đương nướng bánh, để khi bắt gặp vầng tóc đen nọ bay bay, gã âm thầm thu mình lại. Là bạn cùng lớp. Ivan ngẫm nghĩ, chưa quá sẵn sàng để làm gì đó song đã ngây ngô đưa ra một ý tưởng.

Sự xảy ra như này: Từ góc phòng bên phải, Gấu con lạch bạch chạy sang bồn rửa tay bên trái phòng (dựa trên sơ đồ của Game) rồi từ đó, bằng một tốc độ đủ để người ta không kịp nhận thức được chuyện gì đang xảy ra, Ivan-đội-mũ-trùm-đầu xông tới và đặt bên trái bệ bếp mà người ta đương đứng trái táo cắn dở còn mình thì chạy ngược về chỗ bồn rửa tay ngồi núp lúp ló dù không đáng kể.

Rồi sau đó.

“Xin.. chào.” Giọng nói (của Ivan, hiển nhiên rồi) cất lên từ phía xa, đâu đó ẩn nhẫn sau những bệ bàn “Tôi là Ngài Táo.”

Chiếc táo chễm chệ trên bàn, hai miếng vỏ đỏ chót bị bóc để lại hình tròn be bé làm mắt, không có miệng, phần bị đớp đưa ra đằng lưng dường che giấu (ai lại thích một quả táo không nguyên vẹn). Mái đầu đen ló lên tỉ ti hòng quan sát, ngó lên rụt xuống, lấp ló lập lờ như vậy mãi.

“Cậu làm bánh thơm quá..” Ivan chép miệng trong âm thầm, ngài Gấu hít sâu lấy hơi trước khi tiếp tục lồng tiếng “..Tôi có thể xin một ít được không?”



@Zyaire Vie

 

Ultimate

Administrator
Staff member
CHAPTER 1: Red Blood, Green Heart, Blue Sea
Ship of Fools


Câu đó thú thật tương đối dễ. Isidor nghĩ là mình đã đoán ra được phải làm gì từ đầu. Lúc đó đàn anh chỉ đang xếp 10 cái phòng trong đầu xem là hình ngôi sao hay hình chong chóng thôi. Nhưng mà lúc đó thì đám đàn em giải xong rồi. Đàn anh cũng biết có vài câu trả lời ở trong đó chỉ để gây nhiễu.


Isidor
Chẳng sợ chút nào? Anh nghĩ câu đó có thể giải được khi bị nhốt trong lồng.


Isidor ngẩng đầu lên là thấy bầu trời. Xong rồi 10 phòng giống nhau. Nhìn từ trên xuống. Isidor thú thực không ngờ là nhóm khác có đứa giải nhanh thế. Hình như là nhóm của Chise và Klausse, người đàn anh cũng không ngạc nhiên vì đã vào được Mittelos tức là phải có chút năng khiếu trong việc suy luận cùng một bộ óc quan sát tốt.


Isidor
Tại anh nghĩ chắc là nhà trường bày trò để tăng kịch tính, nên chả sợ. Kiểu... roleplay ấy?


Isidor nghĩ là một câu chuyện về cái vòng và tiêm vào tay khiến bạn chết sẽ khiến đám học sinh kích thích hơn. Người đàn anh nói thạt ra là cũng có chút xíu sợ bởi dẫu biết đây là một vở kịch thì nó cũng tương đối chân thật. Nên Isidor cũng bán tín bán nghi.


Isidor
Đùa thế chứ lúc chơi game online, anh ghét bọn roleplayer lắm.


William unlock Rank 3 với Isidor Dresdeza


 
Last edited:

Ultimate

Administrator
Staff member
CHAPTER 1: Red Blood, Green Heart, Blue Sea
Ship of Fools


Katherine
Hóa ra là hàng truyền thống. Có phải OCOP không mày?


Katherine nhớ ở mấy nước đang phát triển hay có sản phẩm One Commune, One Product hay còn gọi là OCOP. Gọi là sản phẩm nổi bật của xã/phường đi. Thường là sản phẩm handmade đặc biệt của một khu vực truyền thống nào đó. Nói chung để thúc đẩy sản phẩm địa phương lên cho nhiều người ở quốc tế biết tới thì nên tham gia chương trình OCOP này. Ví dụ như ở Bà Rịa - Vũng Tàu có OCOP là Chocolate Laria. Đúng là có tí cần vào thì ai cũng nói liến thoắng, chém gió phần phật. Katherine dù sao cũng nằm ở khu vực Đông Á nên có biết ít nhiều về Việt Nam.


Katherine
Đậu má mày, 14 tuổi mà mày sung thế hả?


Katherine lắc đầu thở dài. Thôi ai cũng có một lần vấp váp trong đời, hoặc mười lần. Nhưng mà nói chung phê pha ở tuổi ấy thì còn mạng là may rồi. Katherine cũng chả trách gì Marie. Ở cái tuổi ấy thì biết thế quái nào được đúng sai, còn mạng là còn may rồi.


Katherine
Mày cứ nghĩ kĩ đi, cứ bốc thăm rồi nếu chẳng may được thì nhường suất cho người mà mày thích? Mày ở chung phòng với ai?


Katherine không biết Marie khoái ai nhưng mà chọn ở chung với William thì chắc cũng có tình cảm ít nhiều với cậu. Chả bao giờ con trai con gái ở trong chung một phòng ở cái trò này nếu không có sự tin tưởng nhất định cả. Katherine chính ra cũng để ý chuyện Marie ở với ai ra phết.


Katherine
Tao thì cũng muốn được sống, nhưng nếu không có Sabrina với Adele thì tao chết cũng được.


Đây thật sự là một câu nói đến từ đáy lòng của Katherine. Chẳng cần phải thân với cô, Marie cũng có thể hiểu được điều đó.


Marie unlock Rank 4 với Katherine


 

Absolute Darkness

Active member




Marie Monroe

Katherine Cunningham


On the ship - Day 1 || Tháng 12, năm 2056

Marie cảm thấy thích ý tưởng của Katherine về việc là mình có thể thử vận may và nếu được - nhường nó cho một người mà mình thấy quan trọng. Một vài gương mặt thoáng hiện lên trong tâm trí Marie khiến cô vô thức mỉm cười.

"Lời khuyên của bà chị không tệ, vậy tôi rút lại lời vừa nãy, bà chị lại có thêm một đối thủ cạnh tranh đáng gờm rồi đấy."

Marie liếc mắt nhìn qua bên kia cầu thang, thấy mọi người đang lục tục về phòng và quét máy scan. Chắc là sắp đến Night Time rồi nhỉ?

"Chuyện này để nói sau nhé. Giờ thì cả tôi lẫn bà chị đều nên cút về phòng nếu không muốn sáng mai mọi người thức dậy và thấy hai cái xác ở hành lang."

Marie vươn vai một cái cho giãn gân, rồi đưa tay của mình của mình ra bắt lấy tay Katherine.

"Tôi là Marie Monroe, rất vui được nói chuyện với bà chị. Hẹn bà chị một kèo đấm nhau công bằng sau khi kết thúc tất cả chuyện này nhé?"

Marie mỉm cười, rồi xoay gót bước đi về phía cầu thang.

- End tt -

@Ultimate



aaa
 
Last edited:

Iceheart

Active member




Klausse

Julie Waston



Time: - Location:

Trước Night Time, Klausse ghé qua bếp để nấu mì ý thì nghe thấy có tiếng người gọi mình, cô quay lại nhìn thì thấy Julie đang nhìn mình với vẻ cực kì ngạc nhiên. Tóc trắng nhìn tóc đen, chớp chớp mắt kiểu "really?". Có thể do cô nhập học trễ hơn một chút nhưng đến nơi khỉ ho cò gáy này chung với họ mà. Nhìn phản ứng của Julie có khác gì vừa thấy ma quỷ hiện hình không?

"Trông cậu như vừa nhìn thấy ma vậy."

Cô nói rồi quay lại vớt đống mì ý vừa luộc xong ra đĩa rồi đổ nước sốt vào.



@Julie Waston
 

Zyaire Vie

Member

Zyarie Vie

Ivan Von Furstenberg



KITCHEN


Airi đang co ro trong phòng, hẳn là thế, và điều đó làm đang làm Zyaire hơi hoảng loạn. Cô gái lục những ngăn tủ bếp và quyết định làm một vài cái sandwich thịt nguội. Chúng ta đều biết vài cái bánh ngon có thể làm tâm trạng ai đó tốt hơn, nhưng nếu vấn đề là sự tuyệt vọng trước bờ vực sinh tử thì cô quả thực không dám chắc.

Cô loay hoay bên bàn bếp và tìm cho mình một cái chảo. "Ôi... Mong rằng những người trong bếp sẽ không để ý tới mình, và mình sẽ xong đống này nhanh thôi...", cô nghĩ ngợi. Mùi bánh lại nồng nặc hơn bất cứ thứ gì trong bếp, nó mằn mặn, ngào ngạt, rõ ràng có thế cuốn hút bất cứ thứ gì trong phạm vi mùi hương lan tỏa, kỳ lạ là nó làm cô xấu hổ. Dù có sắp chết vẫn phải ăn chứ, phải ăn, đã vậy còn phải ăn thật ngon nữa, cô tự nói chuyện với bản thân (trong đầu) như thể có ai đang trách mắng cô vì dám ăn vài chiếc bánh mì gối khi đói.

Rồi thiếu nữa cô vứt thẳng cái chảo đầy bơ ra sau. Có gì đó rất to vừa chạy qua, cô đã tưởng mình bị phục kích trong phòng bếp. Cô lập tức nhắm mắt cầu nguyện trong khi bản thân chẳng có tín ngưỡng với bất kỳ ai, lẳng lặng lắng nghe động tĩnh trong căn phòng yên lặng. Những người khác đã ra ngoài rồi à? Cô nghe thấy một tiếng "bộp" nhẹ, và đáng sợ hơn là cô nghe ra được nó nhẹ vì dường như có ai đó đang cố che giấu âm thanh đó. Một giọng nói nam cất lên. Nó đáng lẽ phải nghe rất đáng sợ, nhưng câu xin chào đó lại hơi ngập ngừng làm cô thấy an tâm. Ít nhất thì cái bóng đen đó vẫn là người.

Nó nhận nó là "Ngài Táo", một biệt danh kỳ cục hơn bao giờ hết. Có vẻ mùi thơm của bánh đã thu hút Ngài tới và hắn muốn xin một vài chiếc bánh, nghĩ tới đây, cô giật mình lật chiếc bánh lại trước khi mùi thơm trở thành mùi khét. Đó là một quả táo. Thêm nữa, cô nhận ra "Ngài Táo" là một tổ hợp, người và táo, bởi nếp nhăn áo lộ rõ sau lưng chiếc bốn rửa tay chỉ cần người có mắt là nhìn thấy. Cô không nhớ giọng nói này, và cô chắc chắn bản thân chưa từng gặp qua hắn luôn, tuy nhiên, giọng điệu lịch sự (có lẽ hơi rụt rè) đó làm cô không mấy khó chịu, trái lại có chút tò mò. Zyaire đã tự thuyết phục bản thân thành công rằng đây cũng là một học sinh đang trong tình trạng giống người bạn đang ở phòng của cô - một người đang rất lo lắng, mệt mỏi sợ hãi, và hơn hết là đang cần an ủi.

- X-xin chào? Sẽ thật tuyệt nếu vài miếng bánh mì của tôi có thể giúp đỡ ngài...

Cô tệ trong khoản ăn nói với người, nhất là con trai, nhưng nếu là một quả táo thì ổn thôi. Không biết người ta cần bao nhiêu miếng bánh mì nhỉ. Một người ăn khá nhiều so với mấy cô gái khác như cô thấy ăn khoảng hai cái là đủ cho bữa trưa (thực ra thì hoàn toàn không đủ), cô không đoán được vóc dáng của hắn nên cũng chỉ đoán mò khoảng bốn cái sẽ là vừa bụng.

- Không biết ngài có cần một con dao gọt không? Chúng ta có thể chia đôi ngài ra để tráng miệng sau khi ăn chút bánh mì.

Cô đùa nhạt. Có lẽ nếu nhìn thấy miếng cắn đằng sau, cô sẽ khóa mỏ mình vào ngay bây giờ. Cô tự cười, và tiếp tục làm bánh. Đã có hai chiếc ở trên đĩa.

- Cậu có thể đứng dậy. Rõ ràng ngồi chỗ đó rất chật, và khó chịu. Cậu ăn trước đi, tôi sẽ làm thêm, chúng ta có rất nhiều bơ, bánh mì và thịt nguội, thậm chí còn có phô mai lát ở đây.




@Gà Không Cay
 

Julie Waston

Active member


Julie Waston

Klausse Nikolas



INFORMATION
Kitchen [14/12/2056]


"À..ừm, gặp ma thật. Julie không thấy Klausse trong cả nửa học kỳ trước rồi. Bất ngờ thật đấy."

Cắt miếng thịt bò ra làm 5 miếng bằng nhau, Julie rắc lên đó ít tiêu rồi đặt ra bàn. Có trời mới biết cô shock đến mức nào khi thấy Klausse ở đây. Bọn họ đã không gặp nhau cũng khá lâu kể từ vụ ở lâu đài Rosenkreuz, đâu đó gần một năm hơn. Gái Anh không khỏi tò mò rằng Klausse làm gì trong khoảng thời gian đó nhưng cô cũng không tiện hỏi, vì biết Klausse cũng sẽ không trả lời. Xắn một miếng thịt bò cho vào miệng, ăn kèm với một ít salad, Julie híp mắt thoải mái nhìn qua đĩa mỳ của Klausse.

"Klausse ghép cặp với ai? Cậu có suy đoán gì về cái chết của Macey Sagal Bergan không?"

Hồi trước ở đảo Rosenkreuz, cũng có vài lần Klausse đưa ra gợi ý cho Julie vào lúc cô rơi vào thế bí và lúc nào nó cũng hữu dụng cả. Klausse thật sự thông minh, nhưng có lẽ là cậu ta lười suy nghĩ, lười can thiệp vào các vụ án. Vụ lần này trên tàu chưa đẩy gái Anh vào thế bí, nhưng cô cũng muốn nghe thử những gì mà cô bạn tóc trắng suy nghĩ trong đầu, biết đâu lại thu hoạch được điều gì đó ấn tượng.






@Iceheart
 

engel

Member

William Baskerville

Isidor Dresdeza


Nhà bếp

Đàn anh này có vẻ lạc quan ghê gớm. Đó là suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu William khi nghe anh nhắc đến khả năng tất cả chỉ là "diễn". Có thể nói trước khi trở thành một phần trong trò chơi chết chóc kia cậu cũng từng tin là thế. Nhưng bây giờ thì khác rồi. A.I Priestess... Không giống như một tồn tại mà tập đoàn Seahunt có thể tạo ra được. Như thế này phải gọi là khủng bố rồi, nếu sơ sẩy sẽ có thể mất mạng ngay.

William là một người chấp nhận thực tại rất nhanh. Cậu biết rằng dù có tỏ ra sợ hãi cũng không được gì. Tốt hơn hết là ta nên chấp nhận và tìm cách để sống sót khỏi con tàu này, như A.I nói ấy, đi tìm và mở cửa trắng. Một mặt khác, cậu cứ ngỡ rằng anh Dresdeza không sợ vì anh ấy đã quen với vấn đề sống chết, hóa ra cũng một phần do "nhập vai" mà ra. Chi tiết này khiến đàn anh vơi đi phần nào nghiêm túc và trông tươi trẻ hơn nhiều. Có lẽ bởi vì ngay từ đầu anh Dresdeza đã vốn không phải một người nghiêm túc chăng? William không biết nữa, nhưng thật ra có một vấn đề mà Dresdeza nhắc đến gợi lên cho cậu sự hứng thú.

"Game online à..."

Một lĩnh vực mà William hiếm khi động tới. Nói mười tám năm trên đời cậu trai chưa động đến game thì hơi quá. Trong quá khứ, cậu đã từng chơi với anh trai mình vài lần. Nhưng sau đó anh cậu quá bận vì công việc ở phòng thí nghiệm nên cũng không thể dành thời gian cho cậu được. Kể từ đó cậu cũng không thèm động tới nữa, có lẽ cũng bởi vì niềm vui của cậu không bắt đầu từ game mà từ người chơi game cùng.

"Anh thường chơi thể loại game nào vậy?"

Lại một lần nữa, đứng giữa lằn ranh sự sống và cái chết có thể khiến con người ta bạo gan hơn hẳn. Cậu lên tiếng hỏi, "Anh có thiếu người chơi cùng không?"

"Nếu chúng ta sống ra khỏi nơi này, anh chơi cùng với em nhé?"

Nếu William đang trong một bộ truyện hay một bộ phim thì e rằng cậu đã cắm cho bản thân mình một cái flag to tổ bố. Nhưng tiếc rằng cậu trai không phải kiểu người mê đắm những thú vui giải trí, thế nên đối với chuyện này, cậu hoàn toàn không hay biết gì. Cậu chỉ đơn giản nghĩ là nếu có cơ hội thì sẽ làm mà thôi.

William không phải là Chúa Sáng Thế, cậu không biết được lúc nào mình sẽ chết. Hội ngộ lúc này đây cũng có thể là lần cuối cùng. Thế mới nói, trong trò chơi chết chóc này, sinh mạng con người là thứ không đáng một đồng. Ít nhất đối với kẻ đứng sau màn là như vậy.

@Ultimate
 

nhclaire

New member

Chise Wanatabe


Gryffon Grant


CHISE WATANABE
Kitchen first floor [day 1].



Trong lúc đợi cậu chàng tóc đen thay quần áo, Chise ghé ngang sang nhà bếp chuẩn bị cho bữa tối hôm nay. Tóc tím than hôm nay đặc biệt cao hứng vì giải được đáp án, lại thêm bạn học Gryffon vừa mới từ cõi chết trở về, bữa ăn hôm nay nó mời mới là phải đạo.

Mở tủ lạnh xem nguyên liệu bên trong, nghía tới lui một hồi, đứa nhỏ chỉ mới một năm chưa đụng lại cảm giác mua đồ không cần nhìn giá thôi mà tưởng đâu cả đời bị bỏ đói lại tiếp tục cảm thán câu nói cũ: Nhà giàu sướng thật. An toàn nhất chắc là thịt áp chảo đi nhỉ. Rửa sạch, đập dập tỏi cùng nhặt một ít hương thảo. Nếu là trước năm mười tám, bảo nó đi nấu ăn hay làm việc nhà thì chịu chết, nhưng sau nhiều lần lăn lê bò lết từ kiosk ăn vặt đến nhà hàng tối, nó không tin có người chê món mình làm.

“Đến rồi à, nhanh vậy.”

Cắt nhỏ đống nguyên liệu ban nãy thành hạt lựu, trộn chúng chung với oliu và tiêu đen, đến khi cảm thấy hỗn hợp vừa sệt, nó tiếp tục ngước mặt lên tiếp tục hỏi:

“Thịt bò, thịt cừu. Người đẹp thích món nào?”

Rất tự nhiên bỏ thịt heo ra khỏi quyền lựa chọn của người kia vì đứa con cả nhà Watanabe không thích món đó.






 
Top