KITCHEN
Airi đang co ro trong phòng, hẳn là thế, và điều đó làm đang làm Zyaire hơi hoảng loạn. Cô gái lục những ngăn tủ bếp và quyết định làm một vài cái sandwich thịt nguội. Chúng ta đều biết vài cái bánh ngon có thể làm tâm trạng ai đó tốt hơn, nhưng nếu vấn đề là sự tuyệt vọng trước bờ vực sinh tử thì cô quả thực không dám chắc.
Cô loay hoay bên bàn bếp và tìm cho mình một cái chảo. "Ôi... Mong rằng những người trong bếp sẽ không để ý tới mình, và mình sẽ xong đống này nhanh thôi...", cô nghĩ ngợi. Mùi bánh lại nồng nặc hơn bất cứ thứ gì trong bếp, nó mằn mặn, ngào ngạt, rõ ràng có thế cuốn hút bất cứ thứ gì trong phạm vi mùi hương lan tỏa, kỳ lạ là nó làm cô xấu hổ. Dù có sắp chết vẫn phải ăn chứ, phải ăn, đã vậy còn phải ăn thật ngon nữa, cô tự nói chuyện với bản thân (trong đầu) như thể có ai đang trách mắng cô vì dám ăn vài chiếc bánh mì gối khi đói.
Rồi thiếu nữa cô vứt thẳng cái chảo đầy bơ ra sau. Có gì đó rất to vừa chạy qua, cô đã tưởng mình bị phục kích trong phòng bếp. Cô lập tức nhắm mắt cầu nguyện trong khi bản thân chẳng có tín ngưỡng với bất kỳ ai, lẳng lặng lắng nghe động tĩnh trong căn phòng yên lặng. Những người khác đã ra ngoài rồi à? Cô nghe thấy một tiếng "bộp" nhẹ, và đáng sợ hơn là cô nghe ra được nó nhẹ vì dường như có ai đó đang cố che giấu âm thanh đó. Một giọng nói nam cất lên. Nó đáng lẽ phải nghe rất đáng sợ, nhưng câu xin chào đó lại hơi ngập ngừng làm cô thấy an tâm. Ít nhất thì cái bóng đen đó vẫn là người.
Nó nhận nó là "Ngài Táo", một biệt danh kỳ cục hơn bao giờ hết. Có vẻ mùi thơm của bánh đã thu hút Ngài tới và hắn muốn xin một vài chiếc bánh, nghĩ tới đây, cô giật mình lật chiếc bánh lại trước khi mùi thơm trở thành mùi khét. Đó là một quả táo. Thêm nữa, cô nhận ra "Ngài Táo" là một tổ hợp, người và táo, bởi nếp nhăn áo lộ rõ sau lưng chiếc bốn rửa tay chỉ cần người có mắt là nhìn thấy. Cô không nhớ giọng nói này, và cô chắc chắn bản thân chưa từng gặp qua hắn luôn, tuy nhiên, giọng điệu lịch sự (có lẽ hơi rụt rè) đó làm cô không mấy khó chịu, trái lại có chút tò mò. Zyaire đã tự thuyết phục bản thân thành công rằng đây cũng là một học sinh đang trong tình trạng giống người bạn đang ở phòng của cô - một người đang rất lo lắng, mệt mỏi sợ hãi, và hơn hết là đang cần an ủi.
- X-xin chào? Sẽ thật tuyệt nếu vài miếng bánh mì của tôi có thể giúp đỡ ngài...
Cô tệ trong khoản ăn nói với người, nhất là con trai, nhưng nếu là một quả táo thì ổn thôi. Không biết người ta cần bao nhiêu miếng bánh mì nhỉ. Một người ăn khá nhiều so với mấy cô gái khác như cô thấy ăn khoảng hai cái là đủ cho bữa trưa (thực ra thì hoàn toàn không đủ), cô không đoán được vóc dáng của hắn nên cũng chỉ đoán mò khoảng bốn cái sẽ là vừa bụng.
- Không biết ngài có cần một con dao gọt không? Chúng ta có thể chia đôi ngài ra để tráng miệng sau khi ăn chút bánh mì.
Cô đùa nhạt. Có lẽ nếu nhìn thấy miếng cắn đằng sau, cô sẽ khóa mỏ mình vào ngay bây giờ. Cô tự cười, và tiếp tục làm bánh. Đã có hai chiếc ở trên đĩa.
- Cậu có thể đứng dậy. Rõ ràng ngồi chỗ đó rất chật, và khó chịu. Cậu ăn trước đi, tôi sẽ làm thêm, chúng ta có rất nhiều bơ, bánh mì và thịt nguội, thậm chí còn có phô mai lát ở đây.