Vũ đã cho rằng bản thân cần phải giữ một sự cảnh giác nhất định trước những người mà mình không mấy quen thân này, nhưng tình hình có vẻ dễ thở hơn anh nghĩ. Có vẻ việc gồng mình lên trước hai cô gái thân thiện này là không mấy cần thiết. Nhưng cứ để ý một chút cũng không ảnh hưởng gì cả.
"Tất nhiên rồi, rất vui được gặp cậu."
Jacqueline sao... Trong ký ức của Vũ, cái tên và hình bóng cô gái này đã từng xuất hiện ở đâu đó tại Camerata. Có điều, Vũ không có thói quen làm quen với quá nhiều người khi chưa có dịp, nên dù biết cô ấy, anh quyết định tiếp cận từ từ với Jacqueline - như cái cách anh sẽ làm với những người bạn mới ở nơi đây.
"Ơ. Ừm. Chào... Jacqueline và... Trần. Rất hân hạnh được gặp, mình là Valeria."
Valeria có vẻ khá lịch sự trước lời đề nghị của anh. Có điều, Vũ vẫn cần phải lên tiếng để cô ấy và Jacqueline thoải mái gọi tên mình. Có lẽ sẽ hơi kì nếu mọi người cứ gọi họ của anh...
"Cứ gọi tôi là Vũ, đừng quá xa cách. Có lẽ sẽ có nhiều thứ khiến chúng tôi tò mò, mong được cậu chỉ dẫn."
Sau khi đã thống nhất xong, Vũ và Jacqueline theo Valeria tới thư viện trường. Vũ rất thích được tham quan những nơi chứa đựng nhiều sách như thư viện, phần vì sở thích được tìm tòi và khám phá tri thức, phần vì anh rất muốn biết nơi đây sẽ chứa đựng những điều hay ho nào.
Bên trong đã có hai người đang trò chuyện rôm rả, khiến Vũ khá bất ngờ. Anh đã nghĩ một thư viện sẽ vắng vẻ và yên ắng hơn nhiều; nhưng học sinh ở đây hóa ra lại có những lựa chọn rất thú vị về địa điểm chuyện trò.
"... thế là ông hàng tôm lao vào bà hàng cá.... Ủa... Xin chào, hội trưởng."
"Hội trưởng. Ai đây?"
"Ủa sao người CLB Bóng đá ở đây... Gwendolyne đâu vậy? Ciri? Đây là hai bạn học sinh trường Camerata, sẽ đi cùng với chúng ta chiều nay. Tên hai bạn ấy là: Jacqueline Nguyễn và Vũ Trần."
"Làm sao tôi biết, có phải mẹ bả đâu. Gần nghỉ hè rồi, đứa nào đứa đấy rã đám cả..."
Vũ còn đang cố gắng nhìn ngắm và thu những thứ xung quanh vào mắt thì cậu bạn kia đã đột ngột tới gần, khiến anh hơi giật mình và lùi lại vài bước. Cậu ta trông khá thân thiện đấy chứ-
"Hello Jacqueline Nguyen, Nguyen surname? So you are Vietnamese? "Xin chào.""
Anh chưa kịp nhìn biểu cảm của Jacqueline, thì đã nghe được câu chào hỏi không mấy hay ho của cậu ta.
"Hello Vu Tran, Tran... Chan surname? So you are Chinese? "Ní hảo.""
Vũ hít một hơi sâu, gắng tỏ ra thân thiện dù bên trong đã bắt đầu khó chịu. Anh chấp nhận sự thật rằng vì ánh sáng có vận tốc cao hơn âm thanh, nên trong đời sẽ có vài người trông có vẻ dễ mến trước khi họ lên tiếng. Nếu đây là Camerata và người nói những lời này là bạn cùng lớp của anh, cậu ta chắc sẽ được nghe anh lên lớp cho đôi ba lời.
"Greywick, đừng có nghĩ ai họ Nguyễn cũng là người Việt. Ai họ Trần cũng là người Trung Quốc, racist lắm."
May quá, vẫn còn ai đó đủ lý trí ở đây để cản cậu ta-
"... Gomenasai. Hai bạn ở Camerata đến từ nước nào vậy?"
Vẫn là cậu trai ấy. Vũ cảm thấy may mắn cho ngôi trường này, vì chỉ có một tên ngốc thôi và (hầu hết) mọi người đều biết uốn lưỡi bảy lần trước khi nói. Anh đang cố gắng nghĩ một câu trả lời thật thân thiện thì Jacqueline đã lên tiếng trước.
"À, cái đó, không phải như cậu nghĩ đâu. Có lẽ cậu ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài nên không biết, thật ra họ Nguyễn không phải họ của Việt Nam mà là của Đông Lào cơ. Giống Đông-Timor ấy nhưng mà là Đông-Lào. À mà chắc cậu không biết nước tớ đâu..."
Cô bạn này... đang nói mát người ta sao?
Vũ im lặng, vì trông cậu ấy giống như vẫn còn gì muốn nói lắm. Let her cook.
"Người ta toàn nhầm tớ là người Việt thôi. Nhưng mà thật ra cũng không trách cậu được... có lẽ môn lịch sử và địa lý không được coi trọng ở đây lắm nhỉ..."
Chà, nhìn vào nét mặt của hai người kia thì có vẻ họ đang bối rối lắm. Lúc này không phải là lúc để làm những người bạn này mất mặt, dù Vũ phải công nhận là việc này rất vui. Biết đâu lát nữa cậu bạn này lại ngốc tiếp thì sao...
"Thật tiếc quá, dù cũng biết chút tiếng Trung nhưng tôi không phải người Trung Quốc. Nếu để bố mẹ hay thầy cô Camerata biết rằng người nước ngoài sẽ đánh giá chúng tôi qua tên, thì họ sẽ yêu cầu chúng tôi đổi hết tên thành tên Camerata nguyên thủy mất."
Vũ nhìn vào biểu cảm trên gương mặt từng người, chắc rằng bản thân không nói ra điều gì quá tiêu cực mới tiếp tục.
"Nhưng dù gì chúng tôi cũng biết buồn mà. Nếu có gì thắc mắc về chúng tôi, xin cứ mạnh dạn hỏi, chứ đừng chỉ đoán nhé. Cá nhân tôi sẽ rất sẵn lòng giải đáp, và mong là các cậu cũng sẽ giúp chúng tôi giải đáp những điều chúng tôi băn khoăn, được chứ?"
Nào, đến lúc lên tiếng của những người có lý trí rồi đấy. Nói gì đó và tự giải nguy cho mình đi thôi, trước khi cậu bạn này lại quậy tiếp và mọi chuyện trở nên rối tung.
@Ultimate
@Absolute Darkness