Δ Hidden Forbidden Bulwark

Ultimate

Administrator
Staff member



Bulwark

cp1OX4I.png





Đây là 1 Lost Ground.

Còn gọi là bức tường Morrigu Barrow - nơi tận cùng của thế giới. Đây là nơi nằm rìa của đại lục Soleras theo cốt truyện của The World và bức tường Morrigu Barrow trải dài vô tận bao quanh lấy toàn bộ lục địa Soleras. Không ai có thể nhìn thấy thứ gì nằm ở phía bên kia bức tường. Chaos Gate của Area này nằm ở dưới chân bức tường. Ở Area này có một khẩu súng được gọi với cái tên Crest Gun và từng được sử dụng để bắn tan pháo đài của những thiên thần ở trên thiên giới, buộc những thiên thần phải đầu hàng.











 

Ultimate

Administrator
Staff member


Ilyninsky

Balmung


Hidden Forbidden Bulwark | 2050.??.??

Lúc Ilyninsky tới đây thì thấy Balmung bay từ trên cao xuống. Đây được mệnh danh là bức tường rìa của The World, chắc nói văn hoa vậy chứ ngoài bức tường là khoảng không chưa được nhà phát triển thiết kế thì đúng hơn? Nhưng dù chủ guild MoonTree có là người duy nhất bay được trên thế giới này đi chăng nữa thì cũng chả thể bay vượt qua Morrigu Barrow Wall.

"Ilyninsky. Good Day."

Balmung đáp xuống bên cạnh cô.

"Thi thoảng anh ra đây bay lên chỗ rìa tường xem có qua được không mà không được. Nói chung thử cũng chả mất gì đúng không?"

Người chủ Guild cười vui vẻ với cô, có vẻ Balmung cũng là một người thích khám phá cái mới. Những thứ mà chưa có ai tìm ra. Đôi cánh trắng xòe ra rồi gập lại gọn gàng vào phía sau, giúp Balmung tiện đứng cạnh Ilyninsky.

"Em có chuyện gì cần hỏi hả?"



 

Mực

Active member


Ilyninsky

Balmung


Ilyninsky đến đây từ rất sớm, tầm 2 tiếng trước giờ hẹn với Balmung. Nghe nói người Nhật rất khắt khe trong việc đúng giờ, vì đối với họ thời gian là tiền bạc, nhất là với người bận rộn như anh Balmung. Đến sớm thế này, dù anh ấy có muốn tới sớm hơn giờ hẹn 15 phút hay nửa tiếng thì cô bé cũng có thể chống nạnh kiểu, em đã tới sớm hơn anh đấy haha.

...

Chỉ có điều có vẻ hơi sớm thì phải. Tóc trắng bò lên một mỏm đá gần đó, hai chân đung đưa, rồi ngẩng đầu nhìn bức tường cao ngất trước mặt. Không biết ở phía kia có gì nhỉ? Dù cho trong The World có rộng lớn thế nào, khi đặt bản thân đứng ở nơi cận kề ranh giới thế này, bỗng chốc bản thân cũng cảm thấy thật nhỏ bé. Càng lên cấp, player càng có nhiều nơi để khám phá và tham quan hơn, hàng chục ngàn keywords để kết hợp, duy vậy chỉ có ở server Delta là cô cảm thấy thế giới này thật sự rộng lớn. Như là người ta vẫn hay nói, khoảng thời gian để tận hưởng game tốt nhất luôn là khoảng dạo đầu, nơi mọi cuộc gặp gỡ đều là vô tình và mọi chặng đường đều chứa đầy những bất ngờ ngẫu nhiên. Người bạn gặp có thể ở gần khoảng cách một gang tay, nhưng thực tế lại sống cách bạn nửa quả cầu không chừng.

Mải suy nghĩ, cô bé có hơi giật mình khi có tiếng gọi tên mình. Ilyninsky cũng mỉm cười giơ tay vẫy vẫy với Balmung, rồi nhảy phóc xuống từ mỏm đá gần đó để xuống gặp anh, thiếu điều mém trượt chân té mất. Hừ, cô đã chủ quan quá rồi, trước mặt chủ guild MoonTree, phải giữ hình tượng cool ngầu mới được. ψ( ` ∇ ´ )ψ

"Bay lên cũng không qua được, nhưng ngắm được toàn cảnh khu này từ trên cao thế chỉ có anh Balmung thôi."

Không được cái này thì có cái nọ, Ilyninsky nói chi tới việc trèo qua, kể cả con sông trước mặt muốn băng qua cũng không được. Còn nếu là anh Balmung chắc chỉ cần nhắm mắt một phát đã từ bờ bên này sang bờ bên kia, vẫy vẫy tay với cô kiểu hi Ilyninsky ở bên đây đẹp lắm cô có muốn qua không...

"Thật ra..."

Ilyninsky mở bảng menu ra, cho Balmung xem một tấm hình mà cô đã sync sẵn vào máy trước đó. Là một mẩu giấy màu hồng nhỏ xinh, phía trên có những dòng chữ được viết một cách cẩn thận và tỉ mỉ.

1moYYzo.png

"Có một bạn Nhật đến trường em tham quan, vừa rồi cậu ấy kết thúc khoá nên phải về nước. Trước khi đi thì cậu ấy để lại cho em tờ giấy này, nhưng em đọc không hiểu mô tê gì cả... À, Eleanora là họ của em."

Cả hai cũng khá thân thế nên khi cậu ấy đi, Ilyninsky cũng cố gắng sắp xếp thời gian đi tiễn cậu ở sân bay. Dù đã gặng hỏi cậu ý nghĩa của câu đấy, nhưng những gì cô bé nhận lại chỉ là nụ cười mỉm, và một quyển sách chỉ toàn tiếng Nhật. Thú thật... cô không biết cậu ấy đang muốn flex tiếng Nhật với cô hay sao, hay chỉ đơn thuần là nghĩ cô có thể học được tiếng Nhật để đọc sách này.

Hừm, nhưng bây giờ cô đã có người bản địa khác ở đây rồi, mấy cái này với anh Balmung chắc chắn chỉ là chuyện nhỏ!

Thế rồi tóc trắng quay sang nhìn anh Balmung bằng ánh mắt lấp lánh vạn vì sao.

"N-nếu anh có thể dịch được cho em thì... em nghĩ mình sẽ có thêm tự tin đánh arena hơn!"

Ừa, là vậy đó.



1



 

Ultimate

Administrator
Staff member


Ilyninsky

Balmung


Hidden Forbidden Bulwark | 2050.??.??

Đứng từ trên cao, Balmung nhìn thấy Ilyninsky tọa lạc trên một mỏm đá, đung đưa chân. Từ trên cao, Ilyninsky như một chấm tròn màu trắng trên tấm thảm cỏ màu xanh mướt. Cô giống như điểm nhấn trong một bức tranh vậy, là đoạn climax của một bộ phim hành động. Người chủ Guild hơi ngạc nhiên khi tháy Ilyninsky đến sớm vậy.

"Bay lên cũng không qua được, nhưng ngắm được toàn cảnh khu này từ trên cao thế chỉ có anh Balmung thôi."

"Ừ, tiếc là đôi cánh này chỉ chở được một người, không thì anh cũng sẽ cho em xem."

Dù gì nó cũng là Item thực chiến, một người bay trong trận đã là lợi thế lắm rồi thì sao có thể quắp người khác đi như thần điêu đại hiệp được. Đôi cánh của Balmung còn cho phép anh đáp lên một Obstacle, giúp anh kháng hoàn toàn lượng sát thương nhận vào, bù lại cũng không thể gây sát thương được. Đây là một giải pháp câu giờ hoàn hảo trong những trận chiến dài hơn. Nếu nói về công dụng của đôi cánh thì có quá nhiều, nhưng Balmung không muốn khoe mẽ trước mặt người khác. Thế nên anh ngồi xuống cạnh chỗ cô, thu đôi cánh lại phía sau bộ áo giáp.

"Có một bạn Nhật đến trường em tham quan, vừa rồi cậu ấy kết thúc khoá nên phải về nước. Trước khi đi thì cậu ấy để lại cho em tờ giấy này, nhưng em đọc không hiểu mô tê gì cả... À, Eleanora là họ của em."

"À... em nè, anh không phải là người Nhật nhé, anh có nửa dòng máu Nhật, anh lớn lên ở Châu Âu, xong sang Nhật đá bóng ở giải J-League 2. Tiếng Nhật anh cũng không hẳn là rành lắm đâu"

Anh được coi là cầu thủ nhập tịch ý. Thế nên mong câu ấy không phải câu quá khó chứ mặt chữ kanji Balmung cũng không phải nhớ hết đâu. Anh không biết đây có phải thư tỏ tình không thì không biết dịch như thế nào. Nhưng sau khi mở ra thì may mắn là không phải, có mấy chữ anh cũng không rành lắm. Balmung hơi nghiêng đầu qua trái phải, dịch lại chậm rãi cho cô:

"Kiểu là: Làm ơn trở thành một người dễ chịu?" Please become a delighted person? Hahaha... Anh nghĩ là người ta chúc em thành một người dịu dàng? Không biết có phải người ta thấy em khó ở không..?

Balmung cười, trong đầu tự nghĩ xem 喜ばれるcó nghĩa là gì nhỉ... Nhìn ánh mắt lấp lánh của cô thì anh nghĩ mình cũng nên cố gắng dịch sao cho sát nghĩa. Anh không rõ quan hệ giữa cô và cậu bạn kia thế nào. Có thể cậu bạn kia thấy cô khó tính quá và quan hệ giữa hai người như Tom & Jerry, hoặc tệ hơn là như Harry Potter và Voldermort. Balmung vui vẻ đáp lời.

"N-nếu anh có thể dịch được cho em thì... em nghĩ mình sẽ có thêm tự tin đánh arena hơn!"

"Em đừng lo về trận Arena quá, well, lo vừa phải thôi. Cái gì cũng không nên quá."

Đừng có đặt lưng lên giường là nghĩ tới phải ra skill gì. Lúc ăn cũng phải nhìn thấy miếng thịt như viên đạn bắn tới, như thế là không tốt. Anh không biết tình hình trinh sát của Maverick thế nào rồi nhưng mong là sẽ có sớm thông tin về kẻ địch cho Ilyninsky cùng bạn bè của cô. Anh cũng sẽ cố hết sức giúp cô có lợi thế tối đa trong trận chiến này.

"Nếu em thắng, anh sẽ cho em làm đội trưởng một đội của MoonTree, cho em tuyển 25 người của MoonTree vào đội. Nghe oách không? Em sẽ ngang hàng với Raid. Well, nói thế có khi không oách lắm..."

Balmung cười hào sảng. Mong là không phải cười một mình nữa.


 

Mực

Active member


Ilyninsky

Balmung


Nghe anh Balmung nói thế, Ilyninsky chỉ mỉm cười. Cảnh vật trên cao, có thể ngắm được thì quả thật rất tuyệt. Tóc trắng trước khi chơi The World, kể cả việc đi lại còn không nghĩ tới, nói chi đến bay lượn trên bầu trời. Nhưng bây giờ thì khác, lần đầu tiên chân chạm cát, dù chỉ là những hạt cát nhân tạo, chúng cũng thật mềm, và ấm áp.

Cô bé đưa một tay lên trời, màu xanh biếc của bầu trời phản ánh lên đôi mắt lục bảo, tràn đầy sự tò mò, có chút da diết. Cô gái nói vu vơ.

"Em thật ghen tị với anh, có thể đi bất kì đâu anh muốn..."

Kể cả việc khó khăn nhất ở ngoài đời là bay lượn, anh Balmung cũng đã làm được rồi. Còn gì trên thế giới này có thể kiềm hãm lại sự tự do của anh được cơ chứ? Có lẽ là không có gì cả... Mọi thứ cứ như thế thật tự nhiên, đi rồi đến thôi.

"Cảm ơn anh, và... ừm, em xin lỗi, em không biết anh không phải người Nhật gốc."

Nếu cô gái nhỏ có hai cái tai, chắc hẳn giờ chúng đã cụp xuống cùng với cái cúi đầu của cô bé. Ilyninsky đan xen những ngón tay vào nhau, hành động quen thuộc khi cô không biết nên tiếp cuộc trò chuyện như thế nào. Có lẽ nếu anh Balmung không tiếp lời về việc Arena, cả hai sẽ còn im lặng một khoảng lâu hơn nữa. Cô bật cười trước những trò đùa của anh, dù đôi lúc có những câu cô nghe không được rõ lắm, nhưng chỉ cần có tên anh Raid thì cô đoán chắc trò đùa đó sẽ vô cùng thú vị rồi.

"Em chỉ sợ mình không giỏi lãnh đạo lắm thôi." - Cô nhìn xuống mặt đất, đong đưa hai chân. - "Em sợ việc bản thân không cố gắng đủ để làm hài lòng tất cả mọi người."

Cô bé có thể vì chuyện tình cảm của một anh tiều phu và nàng Dryad mà chạy lên bờ xuống ruộng tìm thuốc giải phép, nhưng bảo cô dẫn đầu một đoàn 25 người? Nếu tóc trắng không làm tốt, có khi sẽ còn ảnh hưởng tới danh tiếng MoonTree. Dù mọi người vẫn hay cười đùa anh Raid, nhưng nhìn vào sự thật thì anh ấy cũng vô cùng giỏi trong việc đàm phán, và hướng dẫn thành viên mới nữa.

"Nếu việc thắng Arena có thể giúp em có thêm thời gian ở cạnh mọi người, thì đối với em như vậy là đủ rồi."

Ilyninsky quay sang anh Balmung, mỉm cười.




1
2
3



 

Ultimate

Administrator
Staff member


Ilyninsky

Balmung


Hidden Forbidden Bulwark | 2050.??.??

Người chủ guild nghe thấy Ilyninsky nói với giọng trầm buồn, chàng trai hơi cúi người xuống ngang tầm mắt cô, như kiểu cầu thủ đá bóng nổi tiếng tới thăm một người hâm mộ của anh vậy. Balmung biết cô nói về việc đi bất kỳ đâu mà anh muốn, nhưng anh nghĩ cô không ám chỉ việc đôi chân của cô, không phải ám chỉ đến khía cạnh vât lý mà ám chỉ tới tinh thần của cô.

"Em thật ghen tị với anh, có thể đi bất kì đâu anh muốn..."

"Tự do không phải là làm gì mà em muốn, em chỉ cần làm gì mà em cho là đúng, là em đã tự do rồi."

Balmung mỉm cười với cô gái, đôi cánh trắng này mang rất nhiều trách nhiệm của người đứng đầu MoonTree. Tự do không phải là thứ mà Balmung nghĩ là dễ dàng đạt được. Dù là Ilyninsky, hay Balmung cũng không phải nằm trong một cái cũi, nhưng họ vẫn bị xích bởi những thứ nhất định thôi.

"Cảm ơn anh, và... ừm, em xin lỗi, em không biết anh không phải người Nhật gốc."

"Anh đùa đấy, anh là người Nhật."

Thấy Ilyninsky tròn mắt ngạc nhiên. Anh thấy cô gái đan xen mấy ngón tay vào nhau kiểu như bối rối không biết phải nói gì. Balmung đoán cô gái ít giao tiếp, kiểu như nữ sinh trung học hoặc mấy nằm đầu đại học. Chàng trai tóc trắng cười mỉm, để tay trước miệng ho khụ khụ mấy tiếng, ngụ ý là lanh chỉ đùa việc anh là người Nhật thôi. Tính của Balmung cũng hay đùa vui vẻ với mọi người trong guild bất kể họ là người như thế nào, đây là lý do rất nhiều người trong MoonTree sẵn sàng xông thẳng vào một trận chiến nếu Balmung ra lệnh.

"Tại anh thấy em sầu não quá thì anh làm người Nhật cũng được nếu giúp em khá hơn. Hồi xưa bố anh hỏi, con muốn làm gì sau này khi lớn lên. Anh trả lời: Người Nhật ạ... Ừ, nhưng mà anh là người Anh, hiện sống ở Nhật."

Đùa thế thôi nhé. Balmung nói anh hay có kiểu đùa 1 câu, xong người ta tưởng thật, xong phải đính chính lại. Nghe thấy cô gái có vẻ thiếu tự tin, anh nghĩ cô chắc cũng không làm leader group project bao giờ. Cô không phải là người làm leader một nhóm nhưng Ilyninsky tỏa ra phong thái của người làm 80% số bài tập trong nhóm. Nếu nhóm có 4 người thì cô sẽ làm 80% số bài tập, tên của cô sẽ đặt ở vị trí áp chót vì cô không muốn sự chú ý nhưng cũng không muốn đặt cuối vì cô muốn mọi người biết mình là người đóng góp cho nhóm này.

"Em chỉ sợ mình không giỏi lãnh đạo lắm thôi. Em sợ việc bản thân không cố gắng đủ để làm hài lòng tất cả mọi người."

"Anh cũng không thể làm hài lòng tất cả mọi người được. Nói chung mỗi lần họp nhóm, nếu có người cãi em thì em cứ nói: Frankly, my dear, I don't give a damn!"

Balmung cười, dù chắc chắn Ilyninsky sẽ nghệt mặt ra sau khi nghe anh nói câu đó thôi. Mọi người thường nói joke của Balmung chả mấy người hiểu được. Chắc chả mấy người hiểu được mấy cái câu mà anh thường hay nói. Với cả cô dù làm Squad Leader cô cũng không được chỉ huy một nhóm 25 người ngay đâu, đầu tiên cô sẽ chọn những thành viên trong nhóm trước đã, thường một nhóm start với 4 người trước, nếu làm tốt thì mới tăng dần lên.

"Ờ nhưng mà em thì nói thế được, anh là chủ guild nên không nói được."

"Nếu việc thắng Arena có thể giúp em có thêm thời gian ở cạnh mọi người, thì đối với em như vậy là đủ rồi."

"Tinh thần là thế đó. Anh có cái này cho em trong trận arena này."

Balmung đưa cho Ilyninsky một cái giày giảm giúp tăng tốc độ, một cái Speed Shoes. Balmung nói tốc độ là một phần tất yếu trong một trận đánh. Tốc độ là thứ người xem nhìn thấy đầu tiên và sức mạnh là thứ người xem nhìn thấy cuối cùng. Hôm nọ anh ta có nghe Dark nói việc muốn đánh nhanh thắng nhanh, và với bản thân cô là một Harvest Cleric, nên Balmung nghĩ cô sẽ cần Item này.

"Đây là món Item đầu tiên anh sử dụng trong Arena khi vào The World. Sau này có nhiều đồ khác tốt hơn nhưng vẫn giữ nó lại. Nó cũng hữu dụng nữa."

Ilyninsky nhận Speed Shoes: Cho phép giảm 20 Spd khi ra Set Skill


 

Mực

Active member


Ilyninsky

Balmung


Nghe anh Balmung nói thế, Ilyninsky hơi nghiêng đầu, ngẫm nghĩ một chút.

"Kể cả khi điều em cho là đúng đó có thể khiến người khác tổn thương?"

Thế nhưng điều đó có vẻ là khó tránh được, thế giới muôn trùng vạn phần những cá thể, cũng không thể sống làm hài lòng tất cả mọi người. Có lẽ nếu cứ quá suy nghĩ một chiều về việc sống thế nào để không làm liên luỵ tới ai, ngay cả bản thân trở thành như thế nào cũng không màng tới, một ngày nào đấy hẳn sẽ nhận lấy kết cục không như ý. Đứng trước những điều không phải, những hành động tiêu cực đấy điều duy nhất cô có thể làm được, trong thế giới này và cả cuộc sống ngoài kia, chắc chắn...

... không phải là chấp nhận chúng. Nhất định là như thế.

"Thật ra em đang suy nghĩ đến việc mời anh StormSwords vào MoonTree."

Ilyninsky nhận lấy đôi giày của anh Balmung, cúi đầu cảm ơn rồi nói.

"Có thể sẽ rất khó, em biết, nhưng em nghĩ chuyện sẽ không đến mức này nếu ban đầu em không có những hành động lén lút như vậy."

Có lẽ ngày hôm đó nếu cô ở lại thay vì chạy đi, dù có bị PK đi chăng nữa kết cục của ngày hôm nay cũng sẽ không phải là hai Guild ra tỉ thí với nhau, hơn nữa còn là... việc phải rời Guild nếu thua. Một chút dũng khí để đối diện với hành động của mình cô cũng không có, bây giờ có đánh nhau thế nào cũng chỉ là vô nghĩa. Có lẽ điều duy nhất khiến cô cảm thấy mình cần phải thắng, chỉ có thể là việc được ở lại MoonTree.

"Và đôi giày này... em nhất định sẽ dùng nó thật tốt."

Cô bé mỉm cười.

"Mùa hè ở Nhật nghe nói rất nóng, anh Balmung nhớ giữ sức khoẻ nhé."




1
2
3
4
5



 

Ultimate

Administrator
Staff member


Ilyninsky

Balmung


Hidden Forbidden Bulwark | 2050.??.??

"Kể cả khi điều em cho là đúng đó có thể khiến người khác tổn thương?"

"Errr... nói chung là phức tạp lắm, không có tình huống cụ thể nào được. Đôi lúc thì đúng, đôi lúc thì không. Quan trọng là tìm ra điểm an toàn."

Balmung nghĩ ngoại giao là một vấn đề phức tạp, nói thẳng quá không tốt, nói cong quá cũng không tốt. Quan trọng là phải vòng vèo rồi về đến đích là được. Tuy anh là chủ guild, tức là anh có khả năng thuyết phục người khác về guild một cách nhất định nhưng anh cũng không nhận mình là người giỏi nhất. Anh bàn giao việc đối ngoại cho Theresa rồi.

"Thật ra em đang suy nghĩ đến việc mời anh StormSwords vào MoonTree. Có thể sẽ rất khó, em biết, nhưng em nghĩ chuyện sẽ không đến mức này nếu ban đầu em không có những hành động lén lút như vậy."

"Anh cũng không ngần ngại mở cửa đón họ, nhưng quan trọng là họ thôi. Em biết đấy, Theresa từng là người của Kestrel."

Anh kể cho Ilyninsky rằng hồi xưa anh từng đem trả đồ cho Kestrel, đích thân anh luôn và Theresa là người nhận được đồ. Cô là người chủ động tấn công Balmung cùng với guild Kestrel. Lúc anh đem trả lại đồ cho cổ cùng với người của guild, Theresa cũng không nói năng gì, dù đám người cùng party với cô thì chửi anh dữ lắm. Balmung không biết nói thế nào, anh hơi hướng mặt lên trời, cười nhẹ:

"Hope is a good thing, maybe the best of things, and no good thing ever dies."

MoonTree đánh với Kestrel. Hy vọng đánh với tuyệt vọng. Sự giận dữ đánh với sự hài hòa. Hỗn loạn đánh với trật tự. Nói kiểu nào cũng được, Balmung không muốn Ilyninsky nghĩ nhiều quá. Anh tin là cái gì cũng ở mức độ vừa phải thôi.

"Mùa hè ở Nhật nghe nói rất nóng, anh Balmung nhớ giữ sức khoẻ nhé."

"Không sao đâu, anh mở điều hòa suốt. Anh là người Châu Âu, không quen chịu nóng giỏi..."

Balmung cười trừ.

"Em đang ở nước nào thế? Em muốn kể không?"


 

Mực

Active member


Ilyninsky

Balmung


"Hope is a good thing, maybe the best of things, and no good thing ever dies."

Ilyninsky gật đầu, dù là ở thế giới nào đi chăng nữa có lẽ thứ duy nhất chúng ta được tự do lựa chọn, chính là quyền được hi vọng. Có những lý tưởng và ý niệm không thể thay đổi, những thái cực đối lập nhau, thế giới mười phần vẹn toàn, mọi khái niệm cũng chỉ là tương đối. Cô chỉ mong rằng những người cô gặp trên chặng đường này, đều có thể tìm được hạnh phúc của họ.

"Nhưng MoonTree chào đón mọi người... có lần nào có gián điệp của Guild khác tới không nhỉ?"

Cô không nghĩ vào MoonTree rồi thì sẽ muốn làm gián điệp nữa, nhưng... không ai biết được gì cả. Nếu có những trường hợp như vậy xảy ra, cô bé tự hỏi cách giải quyết sẽ là thế nào.

"Em sống ở Đan Mạch. Copenhagen."

Đây là lần đầu Ilyninsky nói về bản thân ngoài đời với ai đó trong game, mặc dù thật ra nếu Balmung có hỏi cả tên lẫn địa chỉ nhà thì hẳn cô cũng không ngần ngại nói ra. Thế giới, mối quan hệ trong game online, cô đã nghe nhiều lời bàn tán rồi, nhưng chắc không thể nào tệ như thế chứ? Hơn nữa, cô không gây thù chuốc oán nặng nề gì với ai, cũng sống rất bình lặng. Mà, cô đoán sẽ có người bảo cô ngây thơ quá, nhưng sự thật là vậy. Một phần là thế, chín phần còn lại chắc vì đây là anh Balmung, nên cô có phần an tâm không rõ vì sao.

"Bánh quy ở đây rất ngon, nếu anh thích em có thể gửi cho anh vài hộp. Nghe nói ở Nhật nhận bưu phẩm có thể nhận ở cửa hàng tiện lợi gần nhà."

Người Nhật cũng hạn chế nhận bưu phẩm ở nhà nếu không cần thiết, phần vì sự tiện lợi ở Nhật vô cùng cao, bước vài bước là đã tới cửa hàng tiện lợi. Hơn nữa nếu bưu phẩm tới nhà lúc không có người sẽ phải hẹn đặt lại, vì phiền phức nên nếu cứ gửi ở cửa hàng tiện lợi thì khi nào ghé lấy đóng dấu là được.

"Em cũng muốn tới Nhật một ngày nào đó, nhưng em nghe nói ở đấy họ không nói được tiếng Anh tốt."

Cô gái nghiêng đầu ngẫm nghĩ.

"Với trường hợp của em, có lẽ là hơi bất tiện."

Đi loanh quanh Châu Âu vốn cũng đã phải dựa dẫm nhiều thứ vào những người xung quanh, đằng này là tới một nơi cách gần hẳn nửa vòng trái đất... Nói là muốn đi thật, nhưng có lẽ không phải là hiện giờ. Có lẽ khi trưởng thành một chút, biết tự chăm lo cho bản thân cô bé sẽ suy nghĩ đến việc đấy.



1
2
3
4
5
6
7



 

Ultimate

Administrator
Staff member


Ilyninsky

Balmung


Hidden Forbidden Bulwark | 2050.??.??

"Nhưng MoonTree chào đón mọi người... có lần nào có gián điệp của Guild khác tới không nhỉ?"

"Cũng có, nhưng chuyện nó cũng hơi nhạy cảm nên khi nào em vào lâu hơn."

Guild khác vào phá, kéo người trong MoonTree ra khỏi guild có nhiều lắm. Nói chung mảng nhân sự của Theresa sẽ lo việc đó, đôi lúc Balmung hơi mềm mỏng quá nên đối xử với mấy đứa vào phá đám hơi thiếu... lực. Theresa là sự bổ sung cần thiết cho Balmung trong việc đối nội trong guild, còn anh có thể lo việc đối ngoại hơn. Cách giải quyết chỉ có một mức duy nhất là đuổi khỏi Guild thôi. Quan hệ game online đôi lúc không cần giữ như kiểu giữ một cái cầu dây mà sợ nó đứt, chúng ta sẽ không gặp lại nhau lần nữa nên đôi lúc cứ đốt cầu đi.

"Em sống ở Đan Mạch. Copenhagen."

"Wow, anh từng tới đó 1 lần rồi đấy, ở Brøndbyøster, cách thủ đô khoảng 10km"

Balmung kể cho Ilyninsky là anh từng chỉ qua đó để đá bóng thôi. Anh ở mấy lò đào tạo tuyển thủ ở Châu Âu và được đưa đi cọ sát liên tục. Chỗ nào ở EU chắc cũng từng có dấu chân của anh rồi. Mỗi tội chơi bóng ở EU có phần khắc nghiệt hơn so với ở Nhật Bản, mà anh chỉ được đá ở giải hạng 2 tại Nhật tức là khả năng đá bóng của anh cũng chỉ thuộc dạng khá thôi. Nếu xuất sắc mới chơi cho giải hạng nhất được.

"Bánh quy ở đây rất ngon, nếu anh thích em có thể gửi cho anh vài hộp. Nghe nói ở Nhật nhận bưu phẩm có thể nhận ở cửa hàng tiện lợi gần nhà."

"Ừa, mà anh không được ăn đồ ngọt nhiều, cầu thủ mà."

Ăn gì cũng phải hỏi HLV thể lực. Gì chứ Balmung suốt ngày phải giữ form, ăn kem cũng phải vào The World ăn. Không biết đây có phải là lý do mà MoonTree có gà rán, kem tươi và các loại đồ dễ tăng cân khác không.

"Em cũng muốn tới Nhật một ngày nào đó, nhưng em nghe nói ở đấy họ không nói được tiếng Anh tốt. Với trường hợp của em, có lẽ là hơi bất tiện."

"Anh không biết em ngoài đời thế nào, anh chắc là một cô gái hơi rụt rè, kín đáo nhưng rất dễ thương."

Người chủ Guild tự nhiên nói một câu không ăn nhập lắm. Anh hơi cúi thấp xuống, nhìn Ilyninsky nghiêng đầu. Anh giơ tay và một cái giỏ bằng tre xuất hiện, bên trong có ba hộp kem, hai ổ bánh mỳ patê và 1 chai nước cam 500ml và... 12 quả trứng gà.

"Hôm nọ anh có nghe nói em qua bãi farm của guild. Anh nghĩ em thích đồ nhà trồng được. Sau này nhà riêng của em thiếu thốn gì nhớ bảo anh nhé."


 

Mực

Active member


Ilyninsky

Balmung


Nghe anh Balmung bảo đó là chuyện nhạy cảm, Ilyninsky cũng không muốn hỏi ép gì thêm. Lý do cô hỏi cũng là một phần vì nếu anh Stormswords vào mà lại gây rối, thì bản thân cô bé cũng nhiều phần thấy áy náy với mọi người. Dù sao mọi hành động xuất phát từ mục đích tốt, cũng không có nghĩa sẽ luôn nhận được điều tương tự.

"Ừa, mà anh không được ăn đồ ngọt nhiều, cầu thủ mà."

"À ừ nhỉ... xin lỗi anh."

Trước mặt người đang trong chế độ ăn tiêu chuẩn mà nói về những thứ như bánh kẹo quả thật không hay ho cho lắm, Ilyninsky bản thân dù ăn nhiều thế nào cũng không tăng cân, nên thật lòng thì không hiểu được cảm giác của những người như anh Balmung. Bánh quy Đan Mạch... cũng có loại ít đường, nhưng chắc chắn không ngon bằng loại phủ đầy đường, phần trong mềm ngọt ngay. Hoặc là loại bánh phô mai béo ngậy... Ilyninsky nhìn lên bầu trời, mắt lấp lánh vừa nhìn những đám mây, vừa nghĩ xem chúng trông giống loại bánh ngọt nào.

Có lẽ chỉ đến khi cảm nhận được ánh nhìn của người kia, cô bé mới quay đầu lại, có hơi bất ngờ, cũng không biết nên đáp trả thế nào. Ilyninsky nghiêng đầu theo cùng hướng với anh Balmung, như kiểu không hiểu vì sao anh lại nghĩ thế. Môi cô gái nhỏ mấp máy, vừa định nói lên vài từ thì một chiếc rổ tre xuất hiện, trong đó chứa đầy các thể loại đồ ăn... Thế là cô im lặng một lúc, có lẽ là vì sốc.

"C-Cảm ơn anh..." - Ilyninsky nhận lấy chiếc rổ tre. - "Ở nhà em không nấu ăn được, nên cũng hay vào đây thử tìm tòi nấu nướng, mặc dù chỉ cần bấm vài nút là đã nấu xong rồi haha."

Cô gái nhỏ cười nhẹ, một tay đưa lên gãi má.

"Còn về câu vừa nãy... thật ngại quá, cảm ơn anh."

Thế rồi cô hơi cúi đầu, chần chừ một chút.

"Ừm... thật ra ở ngoài đời em không đi lại được. Kiểu như phải dùng xe lăn ấy, thế nên cũng gặp nhiều khó khăn trong giao tiếp."

Vế cuối cùng thì cô không chắc vì tuỳ người, nhưng hai vế đầu thì khá là chuẩn xác... Đối với một người đã sống với điều này từ lúc sinh ra, những mặc cảm tự ti cũng đã biến mất theo thời gian trưởng thành của cô gái nhỏ, thế nên cô nghĩ cũng đã đến lúc cần nói cho anh Balmung biết. Có lẽ là để tránh những hiểu lầm về sau, để anh Balmung dễ quản lý hơn, dễ nói chuyện mà không cần dè chừng nhiều thứ.

Cũng có thể vì hôm nay nắng rất đẹp, mây trên bầu trời có hình bánh quy cô thích.

Có lẽ chỉ đơn giản là vậy thôi.

"Anh Balmung làm cầu thủ nhưng vẫn có thời gian để chơi game sao? Em nghe nói anh mạnh lắm."

Ilyninsky cảm thấy nên chuyển chủ đề, nên bèn lái sang chuyện của anh Balmung.

"Chơi game lâu như vậy rồi, anh thấy thích điểm nào nhất ở The World?"




1
2
3
4
5
6
7
8
9



 

Ultimate

Administrator
Staff member


Ilyninsky

Balmung


Hidden Forbidden Bulwark | 2050.??.??

"À ừ nhỉ... xin lỗi anh."

"Không sao, hồi học cấp 3 anh thích ăn gà rán lắm. Giờ nằm mơ cũng chỉ muốn ôm con gà mà ngủ."

Balmung cười, kể với Ilyninsky là cuối cấp thì anh là một những học sinh trong đội tuyển đá bóng của trường. Lúc đó chỉ đá bóng cho vui thôi, đá xong là cả lũ đi ăn và anh có thể ăn thỏa thích. Còn bây giờ thì anh chỉ được cho ăn phần thịt trắng của con gà thôi, còn phần da phải bỏ hết. Mỗi lần đi tập ở CLB về, nhìn đám học sinh chui vào cửa hàng McDonald và KFC là Balmung phải ngoảnh mặt đi. Chế độ dinh dưỡng của một cầu thủ rất khắc nghiệt nữa.

"Ở nhà em không nấu ăn được, nên cũng hay vào đây thử tìm tòi nấu nướng, mặc dù chỉ cần bấm vài nút là đã nấu xong rồi haha."

"Anh cũng thế...Ha...ha... Tại CLB của anh nấu ăn cho hết... Món ưa thích của anh là cá hồi. Em thích ăn gì nhất?"

Nên Balmung không phải nấu ăn bao giờ, anh chỉ biết nấu mấy món cơ bản. Anh không tự nhận mình là người nấu ăn giỏi mà chỉ biết ăn no, mỗi ngày ăn đủ 3500 kCal và chỉ có khoảng 1% trong số đó là chất béo. Cũng may là cá hồi nằm trong chế độ dinh dưỡng của cầu thủ nên anh có thể ăn tương đối nhiều do cá hồi có hàm lượng protein là chính, ít béo. Anh cười vui vẻ với cô gái cho tới khi Ilyninsky.

"Ừm... thật ra ở ngoài đời em không đi lại được. Kiểu như phải dùng xe lăn ấy, thế nên cũng gặp nhiều khó khăn trong giao tiếp."

"Anh rất tiếc...."

Người chủ guild ngồi xuống cạnh cô gái nhỏ, cô nhìn thấy anh hơi trĩu mắt xuống một chút. Tự nhiên anh không biết nói gì nữa, thường thì Balmung sẽ nói câu nào đó mà anh cho là hài hước, nhưng khi gặp sự bất hạnh của người khác thì anh hơi trầm xuống.

"Anh Balmung làm cầu thủ nhưng vẫn có thời gian để chơi game sao? Em nghe nói anh mạnh lắm."

"Anh chỉ đá bóng có 8 tháng thôi...Còn 4 tháng ở nhà chơi. Với cả mỗi tuần đá có 1 trận còn lại là tập thôi."

Kiểu như tập sút phạt, chuyền bóng, rê bóng, qua người, tấn công, phòng thủ. Balmung tuy là cầu thủ chính thức nhưng ở mấy giải hạng dưới cũng không hẳn là có đông người xem lắm. Với cả ở Nhật thì người ta thích bóng chày hơn nữa. Balmung ngẫm nghĩ một lúc trước câu hỏi cuối cùng của cô gái nhỏ:

"Chơi game lâu như vậy rồi, anh thấy thích điểm nào nhất ở The World?"

"Chắc là gặp được nhiều người trong MoonTree, gặp được cả một cô gái ngồi xe lăn nhưng rất tâm huyết với game nữa."

Balmung cười với Ilyninsky, nhìn vào mắt cô, chậm rãi nói:

"Em nhớ ... cố gắng trong trận Arena nhé."

Ilyninsky unlock Rank 3 với Balmung



 
Last edited:

Mực

Active member


Ilyninsky

Balmung


Nghe anh Balmung hỏi về món ăn ưa thích, cô gái nhỏ cũng chần chừ một chút, có lẽ vì bản thân cũng thật sự không đặc biệt có món nào ưa thích. Nhưng có lẽ nếu phải kể đến thì...

"Sukiyaki..." - Cô gật đầu, như để làm rõ thêm bèn giải thích. - "Hồi trước một người bạn Nhật từng dẫn em đi ăn lẩu Sukiyaki, ở Đan Mạch thôi, nhưng cũng rất ngon. Từ đó tháng nào em cũng ghé chỗ đấy ăn ít nhất 3 lần."

Sukiyaki là một món vừa là lẩu vừa là nướng. Đầu tiên nướng thịt bò cùng tương ngọt, ăn đến khi no nửa lưng chừng và nồi thịt bắt đầu ra mỡ nhiều. Tiếp theo xếp các miếng thịt, đậu hũ, bắp cải, nấm, cuộn konjac theo tỉ lệ 1/6 từng phần, có thể thêm topping khác nếu thích nhưng Amiya thì cảm thấy như vậy là đủ. Bỏ thêm nước dùng lẩu là nước tương và đường ngọt, đậy nắp nồi lại đợi tới khi sôi rồi múc phần lẩu ăn. Nước chấm thường là trứng sống, nếu không ăn được trứng sống thì cũng có các loại nước chấm khác. Nhưng vốn thịt vị đã ngọt, tốt nhất là nếu không chấm với trứng sống thì cũng không nên chấm thêm gì khác.

"Anh rất tiếc...."

"Chắc là gặp được nhiều người trong MoonTree, gặp được cả một cô gái ngồi xe lăn nhưng rất tâm huyết với game nữa."

"Em nhớ ... cố gắng trong trận Arena nhé."


Ilyninsky gật đầu, nhìn thấy đối phương có chút xìu xuống, bản thân cũng không biết phải làm thế nào. Tóc trắng nhìn lên bầu trời, bức tường cao vun vút như thể cũng đang cố gắng vươn tới tận vô cùng. Tâm huyết với game, hay chỉ là đang trốn chạy khỏi thực tại, cô cũng không rõ. Dù cuộc sống hiện giờ của cô không phải tệ, học lực ổn, thu nhập đủ để sống qua ngày, cứ sống tiếp như thế dù với một đôi chân không thể đi lại được, cô cũng có thể tận hưởng hạnh phúc của một người bình thường.

Có lẽ...

"Em sẽ ổn thôi, vì có anh và mọi người ủng hộ mà."

Được một lúc lâu Balmung mới nghe thấy cô gái cạnh mình cất tiếng, đôi mắt lục bảo vẫn nhìn về phía tường thành trước mắt. Ổn trong nhiều nghĩa, kể cả ở trò chơi này, hay là cuộc sống thực. Ilyninsky vẫn luôn nỗ lực, chỉ là trước đó trên chặng đường cố gắng không ngừng nghỉ, cô đôi lúc bỏ quên những trạm dừng chân bên cạnh. Kiệt sức, thất vọng rồi lại đứng dậy. Nói cung Kim Ngưu cứng đầu cứng cổ, cố chấp cũng không sai.

"Hơn nữa, dù em có phải rời khỏi MoonTree..."

Lần này Ilyninsky là người quay sang nhìn anh Balmung, cô gái nhỏ đưa một ngón út ra, mỉm cười nhẹ.

"Hứa với em anh sẽ đến thăm em chứ?"

Khi đó, bọn họ có khi sẽ có thể trò chuyện về những thứ khác, hơn là chỉ về arena và vũ khí không chừng. Cô muốn nghe về đất nước mặt trời mọc, con người và văn hoá của họ. Về đội bóng của anh Balmung nữa. Ngược lại, cô cũng muốn kể thật nhiều về Đan Mạch, bánh quy dù anh không thể ăn được nhiều nhưng cô cũng sẽ cố gắng làm cho anh trong game. Chỉ là Ilyninsky không muốn nghĩ, thua là kết thúc của tất cả mọi chuyện.

Nếu có một khởi đầu khác, cô cũng sẽ chấp nhận đi trên con đường đó. Dù có lẽ là hơi xa một chút, nhưng không sao.

Vì lần này, nếu là trạm nghỉ chân thì cô đã tìm được rồi đấy thôi.



1
2
3
4
5
6
7
8
9



 

Ultimate

Administrator
Staff member


Ilyninsky

Balmung


Hidden Forbidden Bulwark | 2050.??.??

"Hồi trước một người bạn Nhật từng dẫn em đi ăn lẩu Sukiyaki, ở Đan Mạch thôi, nhưng cũng rất ngon. Từ đó tháng nào em cũng ghé chỗ đấy ăn ít nhất 3 lần."

"Lẩu ăn vui mà, anh cũng thích ăn. Thực tế HLV anh cho cả đội 3 bữa phải có một bữa lẩu."

Nếu là một tín đồ của ẩm thực Nhật Bản, chắn hẳn ai sẽ biết đến món sukiyaki, đây là một trong những món lẩu nổi tiếng được vinh danh trong hàng tinh hoa ẩm thực của xứ sở hoa anh đào cùng với Sushi, Tempura, Sashimi... Sukiyaki là một món lẩu nổi tiếng của Nhật, được dùng trong một nồi lẩu rất nông làm bằng hợp kim sắt. Nguyên liệu chính là thịt bò thái mỏng và nấm, đậu phụ, hành, shirataki … được thực khách yêu thích bởi hương vị thơm ngon và cách thưởng thức vô cùng độc đáo. Những miếng thịt bò thượng hàng được thái thật mỏng, nhúng sơ qua nước lẩu rồi chấm vào chén trứng gà sống đánh nhuyễn, độ nóng của thịt bò làm trứng chín và tạo thành một lớp mỏng bao quanh bên ngoài. Vị mềm ngọt của thịt bò hòa cùng vị béo bùi của trứng rất hấp dẫn, đã ăn một lần thì sẽ không bao giờ quên. Balmung tất nhiên cũng không bao giờ quên cả.

"Em sẽ ổn thôi, vì có anh và mọi người ủng hộ mà."

"Ganbatte! Anh sẽ bảo chuẩn bị sukiyaki để em ăn tới khi bị gout."

Balmung vui vẻ, anh kể cho cô nghe mọi người hôm đó sẽ chuẩn bị tiệc sẵn, chờ Ilyninsky báo tin thắng trận là quẩy thôi. Anh sẽ bảo đầu bếp chuẩn bị sukiyaki cho cô gái. Thịt, rất nhiều thịt luôn. Ilyninsky tha hồ ăn uống thả ga. Sushi này, Sashimi này, bữa tiệc sẽ có cả đồ Nhật lẫn đồ Âu.

"Hứa với em anh sẽ đến thăm em chứ?"

"Không, thế nên em cố mà thắng đi!"

Balmung đùa, cười mỉm với cô gái nhỏ. Nãy giờ nói chuyện cũng được cả tiếng rồi. Balmung nói với cô là Theresa có việc cần bàn với người chủ guild, mỗi lần online là Theresa có cả đống... tài liệu cần trình ký Balmung nên anh phải ngồi thảo luận với cô cả tiếng đồng hồ nữa. Anh nói với cô gái lần cuối:

"Anh sẽ không thăm em trong game, mà thăm em ngoài đời!"

Ilyninsky unlock Rank 4 với Balmung


 

Mực

Active member


Ilyninsky

Balmung


Cô gái vẫy tay với vị chủ Guild, cho đến khi bóng dáng của anh không còn trên Field nữa. Ilyninsky ngồi xuống bệ đá, hướng mắt nhìn lên vách tường cao sừng sững.

Anh sẽ không thăm em trong game, mà thăm em ngoài đời!

"Haa..."

Để ra một tiếng thở dài, tóc trắng đứng dậy, hai tay khoanh lại phía sau, đôi mắt phản chiếu màu xanh trong veo của bầu trời sáng lên cùng nụ cười trên môi cô gái nhỏ. Nhật Bản và Đan Mạch sao... cách nửa vòng trái đất, cô không biết người kia lấy đâu ra tự tin để bảo sẽ có thể tới thăm cô nữa. Hơn nữa, không phải cầu thủ bóng đá rất khắt khe về thời gian luyện tập sao? Nhiều yếu tố đan xen cần thiết cho cuộc gặp gỡ của họ, khiến Ilyninsky có chút hoài nghi.

Nhưng...

"一期一会, nhỉ..."

Cô gái vươn vai rồi nằm lên bãi cỏ, suy nghĩ xem ngày kế tiếp nên dọn nhà là khi nào.



1
2
3
4
5
6
7
8
9



 
Top