Ceek Amusement Park

Ultimate

Administrator
Staff member
LOCATION
Khu vui chơi giải trí Ceek
▶ Amusement Park
RmC9ONP.jpg
DESCRIPTION
Khu vui chơi giải trí ở Camerata, đây là khu vui chơi giải trí duy nhất trên hòn đảo này. Ceek nằm cách xa học viện Mittelos khoảng 5km.
INSPECTABLE ITEM
Haunted House
Roller Coaster
Pendulum Ride
Reverse Bungee
5D Theatre
Titan Ferris Wheel
Drop Tower
Water Park





 

ryanclow

Member

Sorcha Voler


Zyaire Vie


SORCHA 1
Ceek Amusement Park, 6-5-2057


Tám giờ sáng ngày 6/5/2057, Sorcha Voler có lần hẹn hò đầu tiên trong đời của mình. Thật ra thì cơ duyên này tới với cô một cách hơi đột ngột, đúng kiểu từ trên đầu rơi xuống. Chả là ngày hôm qua khi cả lớp vừa thi xong và phải nán lại cho thầy sinh hoạt về chuyến ngoại khóa tại Hokkaido, thì tóc bông gòn đã bị ám toán bởi một viên giấy vo tròn. Vì cô đã nghiên cứu kĩ lưỡng các tiểu thuyết về đời sống học đường nên dĩ nhiên là biết luôn đây là cách giao tiếp thông dụng dành cho giới học sinh, dẫu rằng thời đại công nghệ số hiện đại thì người ta hay dùng kiểu chọt nhau trên nhóm chat hơn. Nhưng tóm lại, Sorcha đã vô cùng bình thản mở tờ giấy nhắn dành cho mình ra, để phát hiện một câu ngỏ hẹn hò nằm bên trong dẫu câu chữ có hơi lộn xộn.
"Mình sẽ đi chơi! Mình muốn đi chơi! Đi công viên giải trí thui!"

“Mình” ở đây, sau đó đã được cô xác nhận là cô nàng Zyaire Vie học cùng lớp, đơn giản qua cái kiểu giấu mặt vào tay lạy ông tôi ở bụi này khi cô quay lại. Sorcha vẫn chưa nói chuyện với cậu ta bao giờ và cũng không rõ lý do gì thôi thúc đến việc ngỏ lời này nhưng là một quý cô đường hoàng, cô tự nghĩ bản thân nên cho người ta một lời hồi đáp. Vậy nên tối hôm đó, trước cửa căn phòng ký túc của cô bạn học đã có thêm một nhành bông, tấm vé mời cho cả ngày vui chơi tại công viên giải trí Ceek kẹp chung với một bức thiệp ghi nắn nót: “Tôi đồng ý. Hẹn gặp cậu vào sáng mai lúc 8h30 tại Ceek Amusement Park. Ký tên: Sorcha Voler.”

Nếu cha cô có ở đây, hẳn sẽ đồng thuận và tự hào với cử chỉ lịch thiệp này của cô con gái rượu, Sorcha nghĩ thế khi chỉnh lại nơ trên cổ áo, ngay ngắn ngồi chờ bạn hẹn của mình ở cổng. Cuối cùng thì cũng có thể phá vỡ một cột mốc trong những kỉ niệm cuộc đời của người bình thường rồi.​


bETHFuz.jpeg






 

Zyaire Vie

Member

Zyarie Vie


Sorcha Voler


C.A.P 1
CEEK AMUSEMENT PARK
[2056.06.05]



Mở ảnh
Ngay sau khi nhận ra mình ném lộn giấy, cô thẫn thờ cả buổi. Mình đã ném cái gì cho hai người kia vậy!!! Zyaire về ký túc xá, nằm lỳ lên giường ăn năn hối cải thì nhận được một tấm thiệp ghi tay nắn nót kèm một bông hoa.

Zyaire Vie: ?
Zyaire Vie: !!!

Đêm hôm đó, có một người kéo rèm giường không ngủ cả đêm... Kem chống nắng, có. Nước khoáng, có, chẳng biết có phải mang không nhưng cứ mang đi cho chắc. Quà... quà gặp mặt? Cô tìm trong lọ bánh tự làm mới được chất đầy, lấy ra hai gói rồi bỏ vào một chiếc hộp quà giấy và dành thêm 20 phút để đan một chiếc vòng tay. Được rồi, thiệp cảm ơn, có. Choker và găng tay đều đủ.

À, thêm một túi đầy Macca. Bình thường tiết kiệm được nhưng đi chơi với người khác thì không được!

Ai mà ngờ được do ngủ muộn quá nên cô đến hơi trễ. 8h38 cô mới tìm được đường tới cổng công viên. Đây là một lần hiếm hoi cô đi chơi xa, có mấy nhóm người đi qua đi lại chắn tầm nhìn của cô làm cô chỉ có thể chạy xung quanh tìm Sorcha. Hình như cổ là một nàng công chúa tóc hồng. Đúng là vậy, dù Sorcha có thấp hơn những người xung quanh nhưng chỉ cần nhìn loáng thoáng là nhận ra ngoại hình nổi bật đó.

"Voly Sorka? Có phải cậu không? Xin lỗi vì đã đến muộn..."

Cô không nhớ nàng đã đọc tên bản thân như nào nên chỉ có thể đoán đại cách phát âm qua dòng tên được viết trên thiệp. Zyaire ngượng ngùng khi đứng đối diện Sorcha và nhìn từ cao xuống nên cô đã tránh sang bên cạnh. Cô quên hoàn toàn việc phải giới thiệu bản thân, hỏi han hay làm mấy nghi thức cơ bản để bắt chuyện mà lóng ngóng vào việc chính luôn (dù sao thì vào trong cũng có khối thời gian để làm mấy trò đó).

"Mình đi soát vé nhé. Nếu mỏi tay quá thì để mình đẩy cậu cho."









@ryanclow
 

ryanclow

Member

Sorcha Voler


Zyaire Vie


SORCHA 2
Ceek Amusement Park, 6-5-2057


Trễ tám phút. Đó là thứ đầu tiên Sorcha nghĩ đến khi nhác thấy bóng da hớt hơ hớt hải của cô gái trẻ chạy đến bên mình. Cậu ấy còn đọc sai tên cô cơ. Sorcha xoa mũi, cân nhắc về những gì nên nói những gì trong trường hợp này. Có nên tỏ ra giận dữ không nhỉ? Đó sẽ giúp cô phá thêm một mốc lần đầu nữa: tỏ ra đỏng đảnh và nổi giận với bạn hẹn. Ái chà, hấp dẫn đấy chứ. Nhưng cuối cùng cô vẫn kềm lại vì theo động thái tránh né ánh nhìn, nói năng liên tục hay động tác tay loạn xạ của bạn hẹn của cô thì cậu ta cũng đã đủ phần hồi hộp rồi.

"Cậu muộn tám phút thôi. Và tên mình là Sorcha Voler. Cậu có thể phát âm Sor-ka là được. Còn cậu là Zyaire Vie nhỉ, mình có nghe lời giới thiệu của cậu trong lớp."

Nêu ra từng vấn đề một với chất giọng nhẹ như không, cô hơi nghiêng người tới, vừa hay chộp được bàn tay rõ ràng hoàn toàn không rõ nên làm gì của Zyaire, nắm nó lại.

"Thở một chút nào. Đợi cậu ổn ta có thể tới cổng soát vé cùng nhau. Cậu có thể đẩy mình nếu muốn. À, cái này nữa..."

Với một nụ cười nhẹ, cô chìa ra bó hoa nhỏ mình đã chuẩn bị sẵn thay cho quà làm quen.

"Tặng cậu."​


0c2b1a4c3e4042294b15c0da3bfc5b12.jpg






 

Sylvia Darlington

Active member

Sylvia Darlington


Flavia Dohaeris





Ceek Amusement Park


Sylvia Darlington




Tiếp nối câu chuyện trước đó

Một lời mời bâng quơ không chủ đích, cùng một lời đồng ý theo sắp đặt. Sylvia - trong một bộ trang phục ăn chơi thời thượng, đang lấy làm hài lòng với kết quả của ngày hôm nay. Nhân danh niềm vui của tóc hạt dẻ, thật vinh dự khi được góp mặt trong buổi đi chơi đầu tiên sau thi cử của người bạn học.

Kéo dài suốt quãng đường đi, là cuộc trò chuyện về mối quan tâm đến cuốn tiểu thuyết mà tóc hạt dẻ đang đọc, cùng lúc là một vài ý tưởng vẩn vơ xuất hiện trong tâm trí của đôi mắt xanh. Để kỉ niệm sự kiện trọng đại này thì, cô nàng nhà Darlington cầm lấy chiếc điện thoại, và mở chế độ quay video. Nghiêng chiếc màn hình sang bạn học, có thể thấy được gương mặt của cả hai phản chiếu, lại vừa được thu gọn qua màn ảnh kĩ thuật số.

“Ta quay video làm bằng chứng nhé? Tôi đã chuẩn bị sẵn những gì cần giới thiệu, chỉ cần lặp lại theo tôi là được.”

Từng bước chân ung dung cùng Dohaeris đến gần lối vào của căn nhà ma, Sylvia phổ biến phần trình bày tự biên soạn - mà theo cô nàng là vô cùng phù hợp trong hoàn cảnh. Sau cùng lại còn cẩn thận đế thêm một câu.

“Và, biểu cảm tự nhiên cũng rất quan trọng.”

Cô không nghĩ mình sẽ muốn nhìn thấy một Dohaeris đóng vai các giáo sư trên những clip học về xác suất thống kê.

“Sẵn sàng chưa? Tôi chỉ quay 1 lần đấy.”

Không để cho người nọ có cơ hội thắc mắc vì sao lại chỉ có duy nhất 1 cơ hội, Sylvia đã bắt đầu quay video. Chiếc nút đỏ tròn trong tích tắc đã đổi thành một khối có 4 góc bằng nhau. Hình ảnh tươi cười của mái tóc màu bạch kim lọt vào gọng kính.

“Tôi là Sylvia Darlington. Đây là tôi trước khi vào Haunted House.”

Đôi mắt xanh cong nhẹ đầy tự nhiên, và rồi cô nàng đưa chiếc điện thoại sang người bên cạnh.








 
Last edited:

Mực

Active member


Behind the Story
4 May
Flavia Dohaeris
Sylvia Darlington
Story Container
#1 #2 #3

Ý là, trong mấy cái phim kinh dị mà có người chết thì thường đầu phim không phải hay có cảnh quay phim lưu lại khoảnh khắc đẹp hả? Cái này trong giới văn học người ta có phải gọi là deathflag không??? Dù có nhiều thắc mắc và đầu của bọn họ cảm tưởng như dính đầy cờ đen nhưng trong mắt Flavia nụ cười của Sylvia vẫn rạng ngời, tới mức cô tự hỏi có phải mình vừa chui vào miệng con cọp trắng nào không...

Tóm lại thì. (lần 2)

"Đã rõ."

Flavia trả lời, sau đấy nhận chiếc điện thoại, căn chỉnh góc quay để khuôn mặt nằm đúng golden ratio (hoặc ít nhất là cô tưởng tượng như vậy). Để ra một biểu cảm vô cùng tự nhiên, cụ thể là một nụ cười thoải mái và hai mắt vàng to tròn nhìn vào ống kính mặt trước điện thoại.

"Tôi là Flavia Darlington. Đây là tôi trước khi vào Haunted House."

"..."

"Flavia, Flvia Dohaeris. Flavia Dohaeris."

"Đây là tôi trước khi vào Haunted House."

lDd599C.jpeg


"..."

"Thế này đã được chưa?"

Flavia quay sang hỏi ý kiến bạn học, biểu cảm vẫn giữ y nguyên từ lúc bấm máy. Công viên dường như đông hơn mọi ngày, chắc là do những học sinh khác cũng kéo đến đây giải trí sau kì thi. Thường những khu vui chơi này ở những trò chơi nổi tiếng sẽ cần phải đứng chờ khá lâu, tầm từ 30 phút đến 2 tiếng. Cả hai đứng gần cổng công viên, nơi họ có thể thấy một hàng người dài xếp nhau đợi mua vé.

"À, vé thì tớ có đặt trước rồi, trên đường tới đây. Họ bảo vé điện tử sẽ được giảm thêm 10% cộng với 30% học sinh trường Mittelos."

Tóc hạt dẻ không muốn xếp hàng đợi mua vé rồi lại phải đợi chơi trò chơi nên cũng đã tìm hiểu trước trên đường tới đây, tiện thể cũng đặt vé luôn. Flavia đưa màn hình điện thoại hiện rõ mã code hai người cho Sylvia. Thế này thì bọn họ chỉ cần đi qua khu vực cổng vé đặt trước, sẽ tiết kiệm thời gian hơn rất nhiều. Mắt vàng ngó lên nhìn cô bạn, hơi phổng mũi. Cô biết cô mù công nghệ, nhưng mà làm được đến thế này thì cũng đáng được khen chứ nhỉ?




Thank you midnightbrownie. for a wonderful background image and Cải for the HQ version!!

 

Sylvia Darlington

Active member

Sylvia Darlington


Flavia Dohaeris





Ceek Amusement Park


Sylvia Darlington




Sylvia hơi ngoảnh đầu đi nơi khác, trên môi không khỏi che giấu một nụ cười khi chứng kiến một "biểu cảm tự nhiên" trên gương mặt của Flavia Dohaeris. Không thể không liên tưởng đến hình ảnh của một con hươu vàng đáng yêu.

"Cô làm tốt lắm. Rất có tiềm năng."

Sylvia mỉm cười, việc thu thập những tư liệu khoa học dường như lại thú vị hơn cô nghĩ. Nhận lấy chiếc điện thoại và tắt nút quay, cô nàng hài lòng cho lại vào trong chiếc túi nhỏ. Khi vừa dợm bước tìm đến quầy vé, giọng nói đúng lúc của người bạn học khiến Sylvia gật đầu cảm thán.

"Bạn học Dohaeris quả là một người đáng tin cậy. ^^"

Như đọc được cảm xúc trong đôi mắt lấp lánh lại như đang mong chờ hướng về phía mình, Sylvia khẽ cong môi, bất chợt đưa thêm một lời đề nghị cho tương lai.

"Đây hẳn là dấu hiệu rằng chúng ta nên đi đến những nơi này thường xuyên hơn."

Cô cười nói, rõ là chỉ bâng quơ trong nhịp trò chuyện, bước chân đi bên cạnh mái tóc màu hạt dẻ, cùng tiến vào trong khu vực âm u trước mắt.








 

Zyaire Vie

Member

Zyarie Vie


Sorcha Voler


CAP 2
CEEK AMUSEMENT PARK
[2056.06.05]



Ồ, thì ra đọc là Vo-ler. Mình lụi sai tên họ mất rồi, Zyaire hơi ngại ngùng đáp lại:

"Cái đó... tên mình phát âm là Zy-e Vi á. Mấy cái tên kiểu vậy dù nhìn mặt chữ cũng khó mà đọc đúng, cho mình xin lỗi nhiều nhé, bạn Voler."

Cô cố giảm nhẹ tốc độ thở của mình vì nhận ra mình đã lao tới như khùng và bây giờ đang thở dốc nghe cực kỳ khó chịu và ồn ào, thời tiết nắng nóng cộng thêm quả găng tay bó làm mồ hôi trên tay cô cứa ứa ra. Zyaire căng thẳng. Trông cô gái này quá mức nhã nhặn và lịch thiệp. Cô mân mê hộp quà nhỏ không biết nên nói gì tiếp theo thì được tay của Sorcha nắm lấy.

Gái tóc đen nhận lấy bó hoa nhỏ xinh kia, mắt mở to.

"C-cảm ơn bạn nhiều. Mình cũng, cũng có một chút quà muốn tặng cho cậu. Trong đó là bánh quy và vòng tay (và một tấm thư viết kín trên giấy A4 để cảm ơn), đều là mình tự làm đó...!"

Cô bồng lấy bó hoa và đưa hộp quà cô cầm cho Sorcha bằng cả hai tay. Một hộp quà được gói bằng giấy màu thông thường, trang trí đơn giản bằng vài miếng dán và ruy băng được đặt vào tay bạn gái tóc hồng. Zyaire còn luống cuống khi bị chạm vào tay nên dù không rút lại, bàn tay bị nắm cứ cứng đơ như thể bị khô cong.

Ầy... Cô lấy trong balo của mình ra một chiếc mũ khác rồi đội lên đầu bạn nữ bên cạnh, đẩy cô ấy tới quầy soát vé rồi vào bên trong khu vui chơi. Không biết cậu ấy muốn chơi gì nhỉ?









@ryanclow
 

Mực

Active member


Behind the Story
4 May
Flavia Dohaeris
Sylvia Darlington
Story Container
#1 #2 #3

Sylvia không nghe thấy lời đáp lại nào của cô gái tóc hạt dẻ, nhưng nếu cô trong phút ngẫu hứng quay đầu lại sẽ thấy sóc nhỏ cười tủm tỉm cả buổi. Tốc độ đi của Flavia so với người bình thường có đôi chút chậm hơn, nhưng không rõ vì sự tinh ý của người kia hay những nỗ lực bước những bước dài của tóc hạt dẻ mà đã tránh được cảnh người sau đuổi theo người đi trước thường thấy.

Công viên Ceek có nhiều khu vực để tham quan, chia theo từng chủ đề. Mặc dù hầu hết các trò chơi được ưa chuộng nằm ở khu vực trải nghiệm cảm giác mạnh, công viên cũng có những khu vực vui chơi dành cho trẻ con, hoặc công viên nước cho những ngày hè oi bức. Tổng thể công viên khá rộng, đi từ cửa vào là khu quầy lưu niệm và ăn uống, gồm cả rạp chiếu phim. Khu vực bên phải là khu trải nghiệm cảm giác mạnh, và nơi họ cần đến cách cũng không xa những đường ray tàu lượn là bao.

Khu vực nhà ma - Haunted House mang một bầu không khí rợn người so với những khu vực khác trong công viên, cộng thêm việc ở gần khu tàu lượn nên đôi lúc còn có những tiếng hét thất thanh vô cùng chân thực hòa vào phần BGM vốn đã đáng sợ ở ngay lối vào. Bọn họ không cần đợi quá lâu để đến lượt, chưng tầm 30-40 phút. Khoảng thời gian đấy Flavia tiếp tục câu chuyện về quyển tiểu thuyết trên đường đi vừa nãy, đôi lúc lại ngó sang mấy cái mặt nạ người dính máu được trang trí trên tường, tự trấn an bản thân rằng chúng chỉ là đồ giả.

Khi tới lượt bọn họ, hướng dẫn viên tận tình hướng dẫn cách đi qua nhà ma, bao gồm giải thích những điều luật cơ bản như không được đập phá hay đụng vào đồ vật bên trong, cũng không được rẽ ngang những đường khác với chỉ dẫn. Bọn họ cần kí bản cam kết đảm bảo cơ thể khỏe mạnh và không mắc những bệnh về bệnh tim hay huyết áp, và phải cao trên 1m4 để được tham gia. Sau khi đã làm xong các thủ tục hướng dẫn, tóc trắng và tóc vàng đã đứng ngay cửa vào.

"Chúc quý khách một trải nghiệm vui vẻ."

- là lời của nhân viên hướng dẫn trước khi họ đóng lại cánh cửa phía sau lưng cả hai, để mọi âm thanh và ánh sáng từ bên ngoài cứ như thế biến mất, chỉ còn lại hai con người và những chiếc nến xanh rùng rợn, xen kẽ với hằng hà vô số mặt nạ người dính máu. Chủ đề của mùa này là cõi linh hồn - bọn họ là những người thường vô tình đi lạc vào trong khu rừng bị nguyền rủa, sau đấy vào nhầm cõi âm. Bọn họ cần tìm đường thoát khỏi nơi này và trở về nhân gian.... là lời giới thiệu như thế nhưng mà Flavia thấy đường bọn họ đi cũng có rẽ đi đâu được đâu.

"Ừm...."

Sylvia thấy cô bạn bên cạnh dường như thu hẹp khoảng cách với mình hơn một chút, và dẫu chưa có bất kỳ sự tiếp xúc vật lý nào, bàn tay nhỏ kia cứ để giữa không trung gần tay cô bạn, như để sẵn sàng cho mọi trường hợp. Giữa không gian im ắng, tiếng bước chân của cả hai đều nhịp, có chăng là một chút khoảng dừng lại mỗi khi ánh đèn từ trần nhà đổi màu, hay đâu đó một âm thanh rùng rợn phát lên không báo trước.

"Darlington, cậu có biết cơ chế mental state của con người chia ra hai khoảng 'cold judgement' và 'hot judgement' không? Và hành động của cậu khi một trường hợp nhất định xảy ra sẽ được quyết định dựa vào cơ chế mental state của cậu lúc đấy. Ví dụ như là-"

Một tiếng hét thất thanh vang lên, dường như là của người đi trước bọn họ. Tóc trắng thấy hơi ấm nhè nhẹ chạm vào ngón út của mình, và mặt của người bên cạnh sầm xuống.

"V-v-v-v-v-v-ví dụ như là khi cậu được hỏi nếu có người ngất thì c-cậu sẽ làm gì, thì vì mental của cậu lúc đấy không thật sự ở hoàn cảnh đấy nên câu trả lời sẽ được dựa trên cold judgement, nghĩa là cậu sẽ trả lời theo câu trả lời cậu nghĩ là đúng nhất - lúc này chính là CPR cho người bị ngất đấy."

Nói chuyện về những thứ này khiến Flavia bình tĩnh hơn một chút. Bọn họ đi thêm vài bước nữa là sẽ tới khu vực có tiếng hét thất thanh vừa nãy. Tóc hạt dẻ đứng bên phải cậu bạn, có chút gần hơn với tường phải một chút.

"Ngược lại, với hot judgement thì-"

Chân trái bước lên, nhưng Flavia nhận ra chân phải của mình thì không, cùng lúc đấy là một cảm giác lạnh sống lưng đi từ dưới gót chân đến gáy cô gái nhỏ. Flavia biết có thứ gì đấy giữ chân mình lại, nhưng mental state lúc này của cô đang trong lava judgement. Cụ thể là,

"..."

Sylvia nhận ra bàn tay nhỏ đã nắm chặt lấy tay mình tự lúc nào, đầy run rẩy. Một hai giọt nước rơi xuống tay Sylvia, nhưng không phải từ trần nhà, hay là hiệu ứng đặc biệt nào của nhà ma này. Tiếng thút thít của cô gái nhỏ khiến cái tay đang giữ cổ chân kia cũng vì tội lỗi hay sao đấy mà đã rút lại.

"S-Sylvia..."

M6a5N2k.jpeg



Thank you midnightbrownie. for a wonderful background image and Cải for the HQ version!!

 

Sylvia Darlington

Active member

Sylvia Darlington


Flavia Dohaeris





Ceek Amusement Park


Sylvia Darlington




Lời giới thiệu của nhân viên rất nhanh đã được Sylvia đưa vào danh sách quên lãng, khi không tìm thấy điểm thú vị trong câu chuyện giả tưởng. Không gian càng trở nên u ám theo mỗi bước chân tiến sâu hơn vào con đường mòn nhân tạo. Vậy là bọn họ đã trở thành người đi lạc và đang có một chuyến viếng thăm âm phủ.

"Đây là lần đầu tôi đi nhà ma."

Ánh nhìn lướt qua dáng vẻ bỗng trở nên rụt rè của một con thỏ, cô nàng cong môi, mở lời trò chuyện. Bối cảnh được xây dựng xung quanh, theo đánh giá, đã thành công tạo được một bầu không khí biệt lập ma mị, có độ sáng được điều chỉnh vừa đủ, hay nói đúng hơn là chẳng khác nào ngọn đèn đường lay lắt trong những bộ phim kinh dị. Tức là, vô dụng.

Vài giây tiếp theo, cô liền được học nhanh một bài phân biệt hai định nghĩa trong tâm lý mà bản thân từng đọc. Sylvia gật đầu, lắng nghe với một thái độ không lấy làm phiền nhiễu, hẳn vì phần nhiều chú ý đến một vài chi tiết nhỏ từ cô bạn đang không ngừng kéo dài một chữ V bên cạnh. Nếu có người nào chỉ ngất đi mà đã phải dùng đến phương pháp hồi sức tim phổi, có lẽ họ cũng đã gần đất xa trời. Nghe không được thọ lắm nhỉ.

"Lựa chọn của cô lạnh lùng thật đấy.”

Sylvia buông lời cảm thán, trong những tình huống ấy, bản thân có khi sẽ là người cổ vũ Dohaeris đi theo đáp án đúng của bạn học. Ồ, và chưa gì đã có tiếng hét thất thanh từ một đối tượng tiềm năng.

Dấn thân thêm vài bước trong điều kiện ánh sáng tù mù, Sylvia chợt nhận ra nơi cổ chân cô nàng vừa bị nắm lấy.



Đối với người bạn học còn chưa rõ sự tình với bàn tay rút về có phải vì mặc cảm tội lỗi hay không, nhưng chắc chắn một điều rằng nó sẽ bị một đôi bốt đen nghiến chặt nếu không nhanh chóng thu lại.

Quay sang tóc hạt dẻ, ý cười châm chọc trong đôi mắt xanh thường thấy chợt có chút dịu lại. Đến mức này thì, sao có thể thêm dầu vào lửa.

“Tôi đang chờ cô đây.”

Để bạn học nắm lấy tay mình, Sylvia phản hồi bằng việc khép hờ chúng, để những ngón tay khẽ chạm vào mu bàn tay của người nọ. Hai luồng nhiệt lượng ấm - lạnh toả ra mang tính đối lập, mong là hài hoà.

“Dohaeris, cô có thể nhắm mắt. Tôi không phiền trở thành người dẫn đường.”

Sylvia nhẹ nhàng lên tiếng, tạm thời xua đi bầu không khí âm u.








 

ryanclow

Member

Sorcha Voler


Zyaire Vie


SORCHA 3
Ceek Amusement Park, 6-5-2057


“Vậy cậu muốn mình gọi là Zy-e hay là Vi?”

Sorcha vẫn bình thản đáp, dường như chẳng hề để ý đến việc bàn tay của cô bạn trong tay mình giờ lạnh toát và cứng đờ. Nắm thêm lát nữa chắc là khỏi thôi ấy mà.

“Và gọi mình là Sor-ka được rồi.”

Voler nghe cứ như đang nhắc đến cha cô ấy. Trong một thoáng, cô suy nghĩ về người đàn ông với vóc người cao lớn giống như có thể trùm gọn lấy cô trong cái bóng của mình. Thật khó để thấy được mối liên quan giữa ông và đứa con tóc kẹo bông của mình ngoại trừ cái họ mà cả hai dùng chung.

“Cậu có ăn sáng chưa nhỉ?”

Tạm thời buông tay để có thể mình, cô lựa gói bánh quy để mà mở trước rồi thản nhiên gặm bánh như sóc nhỏ mặc cho cô bạn đi cùng hết đội nón rồi đẩy xe phục vụ mình. Có vẻ như tóc kẹo bông cũng đã quen với việc được nhường nhịn và giúp đỡ rồi ấy chứ.

“Nói aaaa nào!”

Giơ một cái bánh quy lên về phía cậu để tưởng thưởng khi cả hai qua quầy soát vé, cô liếc nhìn những ngã rẽ và các trò chơi đầy màu sắc hiện ra trước mắt.

“Theo như mình tìm hiểu thì phần lớn trò chơi cảm giác mạnh ở đây đều cho phép người khuyết tật tham gia trong điều kiện có dây đai bảo hiểm và khả năng giữ thăng bằng. Vậy nên câu hỏi chỉ là cậu muốn chơi trò gì thôi.”

@Zyaire Vie






 

Mực

Active member


Behind the Story
4 May
Flavia Dohaeris
Sylvia Darlington
Story Container
#1 #2 #3

Giữa những sự hãi hùng và đáng sợ xung quanh, có ai hỏi thứ lạnh lẽo nhất là gì thì Flavia sẽ trả lời là lòng người tạo ra nơi này, chứ không phải của những hơi ấm nhè nhẹ chạm vào mu bàn tay cô hiện tại. Gật đầu nghe theo lời cô bạn, tóc hạt dẻ nhắm nghiền mắt, bước từng bước nhỏ cho đến khi quen với nhịp độ của cô bạn.

"Tớ chỉ... minh họa cho cậu xem hot judgement là như thế nào thôi..."

Bây giờ bảo nhấc Flavia đi đập đá thì chắc cũng đập được mấy tảng bởi sự bướng bỉnh của cô gái nhỏ. Nhưng ở những nơi đầu ngón tay run rẩy, tóc hạt dẻ lại tìm thấy sự yên tâm trong từng bước chân. Bọn họ dường như đã đi được gần nửa khoảng đường, đôi lúc vẫn có những tiếng thét và âm thanh kể chuyện khiến cô gái nhỏ giật mình run khẽ, và bàn tay vô thức nắm chặt hơn chút trước khi lại thả lỏng ra.

"Tay của Darlington lạnh quá... cậu không sao chứ?"

Được một khoảng lấy lại sự bình tĩnh, tóc hạt dẻ mới dần mở mắt. Không gian xung quanh tối và ít ánh sáng nên cũng không mất quá nhiều thời gian để mắt của cô làm quen lại. Flavia nhìn xuống tay cô bạn, tìm trong bóng tối liệu có vết hằn đỏ nào do nỗi sợ vô tình tạo ra hay không. Chốc chốc lại ngước nhìn lên cô bạn, nhìn xem dưới những biểu cảm quen thuộc đấy liệu có một sự khó chịu nào không. Flavia dù vẫn sợ, nhưng cũng đã dần quen với cách khu vực này vận hành. Những chiếc mặt nạ máu hay tay người, đã bớt đáng sợ hơn một chút.

Nhưng cô cũng không thể cứ để Sylvia dẫn đường mãi như thế. Việc quyết định vào đây cũng là một phần lựa chọn của Flavia, và cô muốn tôn trọng những gì bản thân đã quyết định. Hít một hơi dài, cô gái nhỏ cất tiếng, ngẩng đầu về phía trước.

"Sylvia này-"

Hé hé hé hé hé hé hé hé.

Trước khi Flavia kịp nói hết câu, một cái đầu người tóc dài rơi xuống cùng với âm thanh cười quỷ rợn, xuất hiện ngay trước khuôn mặt đang ngẩng lên của cô gái nhỏ. Sylvia nhìn thấy tay cô bị níu chặt lại, và nếu phải giả như độ run của tay Flavia là một trận động đất thì chắc bây giờ Camerata chìm dưới biển rồi. Nhưng Sylvia không còn thấy những giọt nước mắt trước nữa, cũng không thấy bước chân quay đầu, hay bất kỳ ý gì đầu hàng trong đôi mắt kia.

Con mèo- à thôi, con chó thì dạy một lúc cũng biết nghe lời, và Flavia thì tự tin mình là con người mang bộ não ít nhất là siêu việt hơn tất cả những loài động vật kia. Hơn nữa, cô cũng không thể cứ ỷ lại vào bạn học Darlington. Có thể là sau khi ra khỏi đây, nhưng không phải là bây giờ!

Hít một hơi dài, tóc hạt dẻ dùng tay còn lại túm lấy tóc của cái người trước mắt kia.

"C-cắt tóc đi!! Nhà trường dưới đó không có quy định về độ dài tóc sao!!"

Rồi dứt khoát kéo tóc qua trái qua phải, kéo lên kéo xuống trong lúc nhắm nghiền mắt. Hình nộm hay người thật, cô cũng không quan tâm nữa.

Cô chỉ muốn người ta cắt tóc thôi!!!!!!!!!



Thank you midnightbrownie. for a wonderful background image and Cải for the HQ version!!

 

Sylvia Darlington

Active member

Sylvia Darlington


Flavia Dohaeris





Ceek Amusement Park


Sylvia Darlington




Sylvia thong thả tiếp bước, nửa chờ nửa kéo nhẹ bàn tay của người bạn học sau bóng lưng, như cùng đi về phía trước. Thú vị thay, câu trả lời của tóc hạt dẻ lại sớm nằm trong tiên đoán của cô nàng. Một ví dụ vô cùng nhiệt tình và đặc sắc, Sylvia gật gù thừa nhận, trong một khoảnh khắc, tình huống diễn ra đã khiến niềm vui trên đôi mắt xanh phải tạm ngừng lại.

"Là tự nhiên khi gặp nhiệt độ bình thường đấy. Dạo này tôi không còn đeo găng tay."

Sylvia đáp lời, nếu chỉ xét đến câu từ lẫn ngữ điệu ung dung thường thấy, không lạ gì khi cả khối người đều bị qua mặt. Nhưng đối với Flavia Dohaeris, một người vừa cho cô thấy sự hiểu biết của bản thân về cold judgement, có lẽ sẽ sớm nhận ra. Cơ mà, đó là câu chuyện của về sau. Còn hiện tại, Sylvia ngoảnh đầu, nhìn về cô gái nhỏ đang nhắm chặt mắt, khóe môi khẽ cong lên. Dám cược là tóc hạt dẻ chẳng thể lấy nổi tâm trí mà thắc mắc.

"Hửm?"

Giọng cười the thé vang từ trên cao xuống, cắt ngang lời định nói tiếp theo của cả hai. Cú níu tay khiến Sylvia đột ngột lùi một bước. Cảm nhận được cơn rung lắc dữ dội lan truyền khắp lòng bàn tay, với cường độ mà cô nàng cho là nếu có thể tiếp tục được thêm một lúc, cả căn nhà ma này sẽ cùng chung vui theo không chừng.

À mà, vừa có thứ gì cũng đã góp vui vào thì phải?

"Dohaeris này, dừng được rồi."

Sylvia lên tiếng, khó khăn trong việc duy trì ngữ điệu bình thường giữa những cảm xúc lẫn lộn.

"Tôi nghĩ cô vừa, lấy được thủ cấp của nó."

Nói đến đây, Sylvia quyết định thôi nhìn về bóng dáng nhỏ nhắn phía sau lưng, cũng vờ như không biết về cái đầu vừa bị giật lìa khỏi cổ của con hình nộm xấu số. Có lẽ tốt hơn là nên để người kia xem xét lại tội ác mà bản thân vừa gây ra, còn cô, sẽ xem xét cánh cửa trước mặt. Dành 5 phút tĩnh tâm là điều cần thiết.

Cạch.

Cửa mở.

Hé hé hé hé hé hé hé.

Rầm. h-ặc.


Cửa đóng.

"Ồ? Xin lỗi nhé."

Không hề tỏ ra chút hối cải, Sylvia buông lời xin lỗi, nơi bản thân vừa vô tình khiến cánh cửa gỗ đập trúng một con ma đương thò đầu trợn mắt. Làm sao cô nàng có thể quên những cảnh hù giật gân ngay sau khi mở cửa. Đây chẳng phải thuộc về tâm lý làm phim kinh dị điển hình sao? Sylvia thở dài, vờ chia buồn tiếc nuối với bóng ma đang lặng lẽ lủi đi. Chỉ có thể trách bản thân quá nhanh tay.

"Dohaeris, ta đi tiếp chứ?"

Nhìn xuống cái đầu trên tay cô bạn, Sylvia quyết định sẽ giữ im lặng. Xem như là, chưa từng biết gì về hành động của người kia.

"Tôi nghĩ ta nên tạm thời giữ nó. Rời khỏi đây hẵng thương lượng với nhân viên."









 
Last edited:

Mực

Active member


Behind the Story
4 May
Flavia Dohaeris
Sylvia Darlington
Story Container
#1 #2 #3

Chỉ khi nghe giọng của Sylvia, tóc hạt dẻ mới hoàng hồn lại. Cô nhìn cái đầu người bê bết máu trong tay mình, nhưng phía sau là màu trắng trắng của thứ mà cô đoán là keo dính, và hình như là phần tóc sau gáy đã bị rớt đi một mảng. Khi nhìn thấy sự vật rõ ràng trong tay, nỗi sợ dường như tan biến hoàn toàn trong cô gái nhỏ, nhưng kéo theo đấy là một nỗi sợ khác.

"N-người ta có kỷ luật mình vì làm vỡ đồ không...?"

Flavia nói, giọng mếu máo. Nếu bình thường dây thần kinh cảm xúc của Flavia là một đường thẳng thì lúc này nó chơi đồ thị hàm số lên xuống liên tục mà khoảng xuống thì trông có vẻ nhiều hơn khoảng lên. Bàn tay dẫu vẫn không buông, lại nghe loáng thoáng âm thanh kì lạ gì phía trước khi cánh cửa đóng lại. Một dấu chấm hỏi nhỏ xoay xoay trên đầu nhưng rồi cũng bị quăng vào khu lưu trữ những thứ tạm thời không cần để ý đến. Mắt nhắm mắt mở, chỉ có thể tin vào bước chân của người đi trước và trực giác bản thân.

Nhỏ gật gật đầu, đồng ý với ý kiến của Sylvia. Lỡ như người ta bảo vì cô phá hoại của công rồi tước bằng thám tử của cô thì sao...? Rồi sau này vì Flavia không kiếm được việc nên cô phải vào đây làm?? Và rồi cô sẽ giống như mấy con ma đứt lìa cổ này, sống không mục đích, không niềm vui. Bữa ăn ba bữa của cô sẽ là nước lọc và giấy...? Nếu Mittelos không nhận cô làm học sinh nữa thì sẽ thế nào đây...?

Cô nghĩ cô đang bị overthinking rồi nhưng người ta mà nhận thức được mình đang overthinking thì người ta đâu có overthinking nữa.

"Sylvia...."

Giữa những đoạn đường về cuối, chốc chốc tên cô bạn lại vô tình bật ra nơi đầu lưỡi, chẳng vì lý do gì, hoặc có mà trong lúc đấy tóc hạt dẻ lại không đủ lý trí để lý giải. Tóc hạt dẻ thích những âm vần tên cậu, chúng mang đến một cảm giác bình yên quen thuộc dễ chịu. Ngay khi những cảm xúc tưởng như đã được bình ổn, Flavia cảm nhận được bàn tay ai đó đặt lên vai mình. Lạnh cóng, và rợn người.

"...!"

Quay lại? Không quay lại?

Tất nhiên là không quay lại rồi trong phim kinh dị mà quay lại thì chết sớm à!!!

So với việc bị nắm cổ chân hay đầu rơi từ trần xuống thì lần này có vẻ nhẹ nhàng hơn đối với Flavia, chỉ lấy được của cô sự giật mình nhẹ. Đúng là vô tri hưởng thái bình, không biết gì sẽ không hiểu gì, không hiểu gì sẽ không có tội gì, cũng sẽ chẳng sợ gì.

Nhưng mà...

Nhìn thấy cánh tay di chuyển từ vai mình và di chuyển đến vai cô bạn để thực hiện lại động tác vừa nãy, một vài cảm xúc khó hiểu nhất thời trỗi lên. Cô gái nhỏ chỉ tuân theo phản xạ, buông nhẹ bàn tay trái đang nắm lấy cô bạn mà nắm cổ tay của thứ ma quỷ kia, nhất quyết giữ tay họ lại trước khi họ kịp đụng dù chỉ một cái móng tay lên vai người bạn phía trước. Và rồi với đôi mắt còn hoe đỏ do nức nở nhiều lần, cô nhau mày với tên kia và chỉ bỏ tay khi đối phương không còn có ý định giở trò nữa.

Hm, cô nghĩ mình cũng có những điểm ngầu riêng của bản thân đấy chứ.

739cx9j6a37.png

c3b88cbe014f5927023a936c16aef99e.jpg




Thank you midnightbrownie. for a wonderful background image and Cải for the HQ version!!

 

Sylvia Darlington

Active member

Sylvia Darlington


Flavia Dohaeris





Ceek Amusement Park


Sylvia Darlington




"Tùy cách ta thương lượng. Nhưng để tôi lo."

Sylvia nâng giọng trấn an, trong khi vẫn ở bên cạnh Dohaeris, vẫn thong thả chờ đợi từng cơn bão cảm xúc trôi đi trong lòng của mái tóc màu hạt dẻ. Mang lại thêm vài phần động lực để bước tiếp cho người bạn học. Dù xét về mức độ đáng sợ, không ma quỷ nào có thể sánh bằng con người.

Cơ mà, Sylvia âm thầm thừa nhận, rằng cái đầu bê bết máu kia đã được thiết kế không tồi. Mong là Dohaeris sẽ giữ nó thật cẩn thận.

Đoạn đường phía trước dường như đang dần đi đến hồi kết, khi Sylvia bắt gặp một cánh cửa cách cả hai không xa, với ánh sáng yếu ớt lấp ló qua khe gỗ hẹp. Đôi mắt xanh dời sang cô gái nhỏ vừa gọi tên mình, gương mặt u ám như đang chất chứa vô vàn suy nghĩ, lẫn lộn, đan xen cả vào nhau.

"Đừng sợ. Như cô nói, đều là trí tưởng tượng vẽ nên."

Lời nói tan vào trong không gian âm u, độ chừng được vài giây, bàn tay đang nắm bỗng chốc được buông lỏng. Là dấu hiệu cho thấy tóc hạt dẻ đã quyết tâm vượt lên chính mình rồi chăng? Sylvia lơ đãng, hơi ngoảnh đầu về sau, để rồi bắt gặp một cánh tay máu me chỉ đang cách bản thân vài centimét. Đùa đấy à?

"?"

Phải mất một giây để nhận ra bàn tay kia chẳng tài nào chạm được đến mình, cô nàng nhà Darlington mới phát hiện đến cái nhíu mày từ cô bạn. Sylvia mỉm cười, như hiểu ra vài chuyện.

"Bạn học Dohaeris, tôi cảm động đấy."

Và kết thúc hành trình khám phá âm phủ, cả hai bình an bước ra ngoài. Cùng một cái đầu nhựa quỷ dị trên tay người kia.
___

"Nhân viên bảo rằng chúng ta không cần đền bù."

Quay lại với cô bạn đang căng thẳng vì chờ đợi kết quả gần đó, Sylvia trước tiên là thông báo tin vui, sau đó là thuận tay thao tác vài thứ trên điện thoại.

"Nhưng thay vào đó, họ muốn chúng ta chụp một bức ảnh và viết một bài review về trải nghiệm lần này. Không tồi nhỉ?"

Một tiếng tách vang lên, cô nàng nháy máy, một bức ảnh selfie cùng ba cái đầu hiện hữu, nom biểu cảm cũng thật đa dạng.

"Xong rồi, cô muốn viết gì nào?"

Cô nàng đưa một chiếc túi đen đã nhận được từ nhân viên, cốt là để bạn học có thể bỏ vật kỉ niệm vào trong. Dù vẫn khoác trên mình dáng vẻ điềm nhiên thường ngày, nhưng kì thực, cô nàng cảm thấy dành thời gian đi đến công viên hôm nay đã không hề lãng phí.

"Sau đó, ta sẽ đi ăn nhé. Tôi mời."

Đôi mắt xanh cong nhẹ, màu nắng ươm trong mái tóc trắng tinh khôi.








 
Last edited:

Mực

Active member


Behind the Story
4 May
Flavia Dohaeris
Sylvia Darlington
Story Container
#1 #2 #3

Tất cả sự căng thẳng của cô gái nhỏ như được giải thoát khi Sylvia bảo bọn họ không cần đền bù thiệt hại. Flavia thà xin ba mẹ bán nhà để mua lại cả cái công viên này còn hơn là bị đuổi học khỏi Mittelos. Giữa những cảm xúc phức tạp lóe lên niềm vui nho nhỏ trong đáy mắt ươm màu nắng, hướng về ống kính nho nhỏ mà gượng ra nụ cười. Tóc hạt dẻ cẩn thận bỏ chiếc đầu lâu vào chiếc túi cậu đã chuẩn bị sẵn, buộc gọn và xách một bên tay.

"Hm... chúng ta có thể viết về những biểu hiện hành vi của con người khi đối diện với những vật không rõ hình thù..."

Flavia gợi ý, nhưng nếu mà ghi ra hết thì có khi quá giới hạn từ cho phép, nên chắc là chỉ cần ghi tóm gọn lại thôi.

"Ghi là 'cũng không đáng sợ như tôi nghĩ'."

Cô gái nhỏ phổng mũi, còn sống ra được thì cô thấy mình cũng đã may mắn lắm rồi. Nghe Sylvia rủ mình đi ăn, Flavia cũng không câu nệ gì mà gật đầu cái rụp. Trời cũng đã nhá nhem tối, và hai chiếc bụng sau nhiều tiếng hét nhiều tiếng khóc mà chủ yếu từ một người thì cũng đã bắt đầu cảm thấy cần có gì đó bỏ vào. Flavia mở bản đồ và chỉ vào một tiệm mì Ý cách đó không xa.

"Chúng ta đi ăn ở đây đi."

Tóc hạt dẻ gợi ý với cô bạn, sau đó để cái bọc chứa cái đầu người bên trong để trên đầu.

"Sylvia, Sylvia Darlington!"

Cô gái nhỏ lon ton chạy lại chỗ cô bạn, nhe răng cười - nụ cười tươi Sylvia Darlington lần đầu thấy ở cô bạn nhỏ.

"Hôm nay đi chơi vui lắm, cảm ơn cậu."




Thank you midnightbrownie. for a wonderful background image and Cải for the HQ version!!

 
Top