Sylvia không nghe thấy lời đáp lại nào của cô gái tóc hạt dẻ, nhưng nếu cô trong phút ngẫu hứng quay đầu lại sẽ thấy sóc nhỏ cười tủm tỉm cả buổi. Tốc độ đi của Flavia so với người bình thường có đôi chút chậm hơn, nhưng không rõ vì sự tinh ý của người kia hay những nỗ lực bước những bước dài của tóc hạt dẻ mà đã tránh được cảnh người sau đuổi theo người đi trước thường thấy.
Công viên Ceek có nhiều khu vực để tham quan, chia theo từng chủ đề. Mặc dù hầu hết các trò chơi được ưa chuộng nằm ở khu vực trải nghiệm cảm giác mạnh, công viên cũng có những khu vực vui chơi dành cho trẻ con, hoặc công viên nước cho những ngày hè oi bức. Tổng thể công viên khá rộng, đi từ cửa vào là khu quầy lưu niệm và ăn uống, gồm cả rạp chiếu phim. Khu vực bên phải là khu trải nghiệm cảm giác mạnh, và nơi họ cần đến cách cũng không xa những đường ray tàu lượn là bao.
Khu vực nhà ma - Haunted House mang một bầu không khí rợn người so với những khu vực khác trong công viên, cộng thêm việc ở gần khu tàu lượn nên đôi lúc còn có những tiếng hét thất thanh vô cùng chân thực hòa vào phần BGM vốn đã đáng sợ ở ngay lối vào. Bọn họ không cần đợi quá lâu để đến lượt, chưng tầm 30-40 phút. Khoảng thời gian đấy Flavia tiếp tục câu chuyện về quyển tiểu thuyết trên đường đi vừa nãy, đôi lúc lại ngó sang mấy cái mặt nạ người dính máu được trang trí trên tường, tự trấn an bản thân rằng chúng chỉ là đồ giả.
Khi tới lượt bọn họ, hướng dẫn viên tận tình hướng dẫn cách đi qua nhà ma, bao gồm giải thích những điều luật cơ bản như không được đập phá hay đụng vào đồ vật bên trong, cũng không được rẽ ngang những đường khác với chỉ dẫn. Bọn họ cần kí bản cam kết đảm bảo cơ thể khỏe mạnh và không mắc những bệnh về bệnh tim hay huyết áp, và phải cao trên 1m4 để được tham gia. Sau khi đã làm xong các thủ tục hướng dẫn, tóc trắng và tóc vàng đã đứng ngay cửa vào.
"Chúc quý khách một trải nghiệm vui vẻ."
- là lời của nhân viên hướng dẫn trước khi họ đóng lại cánh cửa phía sau lưng cả hai, để mọi âm thanh và ánh sáng từ bên ngoài cứ như thế biến mất, chỉ còn lại hai con người và những chiếc nến xanh rùng rợn, xen kẽ với hằng hà vô số mặt nạ người dính máu. Chủ đề của mùa này là cõi linh hồn - bọn họ là những người thường vô tình đi lạc vào trong khu rừng bị nguyền rủa, sau đấy vào nhầm cõi âm. Bọn họ cần tìm đường thoát khỏi nơi này và trở về nhân gian.... là lời giới thiệu như thế nhưng mà Flavia thấy đường bọn họ đi cũng có rẽ đi đâu được đâu.
"Ừm...."
Sylvia thấy cô bạn bên cạnh dường như thu hẹp khoảng cách với mình hơn một chút, và dẫu chưa có bất kỳ sự tiếp xúc vật lý nào, bàn tay nhỏ kia cứ để giữa không trung gần tay cô bạn, như để sẵn sàng cho mọi trường hợp. Giữa không gian im ắng, tiếng bước chân của cả hai đều nhịp, có chăng là một chút khoảng dừng lại mỗi khi ánh đèn từ trần nhà đổi màu, hay đâu đó một âm thanh rùng rợn phát lên không báo trước.
"Darlington, cậu có biết cơ chế mental state của con người chia ra hai khoảng 'cold judgement' và 'hot judgement' không? Và hành động của cậu khi một trường hợp nhất định xảy ra sẽ được quyết định dựa vào cơ chế mental state của cậu lúc đấy. Ví dụ như là-"
Một tiếng hét thất thanh vang lên, dường như là của người đi trước bọn họ. Tóc trắng thấy hơi ấm nhè nhẹ chạm vào ngón út của mình, và mặt của người bên cạnh sầm xuống.
"V-v-v-v-v-v-ví dụ như là khi cậu được hỏi nếu có người ngất thì c-cậu sẽ làm gì, thì vì mental của cậu lúc đấy không thật sự ở hoàn cảnh đấy nên câu trả lời sẽ được dựa trên cold judgement, nghĩa là cậu sẽ trả lời theo câu trả lời cậu nghĩ là đúng nhất - lúc này chính là CPR cho người bị ngất đấy."
Nói chuyện về những thứ này khiến Flavia bình tĩnh hơn một chút. Bọn họ đi thêm vài bước nữa là sẽ tới khu vực có tiếng hét thất thanh vừa nãy. Tóc hạt dẻ đứng bên phải cậu bạn, có chút gần hơn với tường phải một chút.
"Ngược lại, với hot judgement thì-"
Chân trái bước lên, nhưng Flavia nhận ra chân phải của mình thì không, cùng lúc đấy là một cảm giác lạnh sống lưng đi từ dưới gót chân đến gáy cô gái nhỏ. Flavia biết có thứ gì đấy giữ chân mình lại, nhưng mental state lúc này của cô đang trong lava judgement. Cụ thể là,
"..."
Sylvia nhận ra bàn tay nhỏ đã nắm chặt lấy tay mình tự lúc nào, đầy run rẩy. Một hai giọt nước rơi xuống tay Sylvia, nhưng không phải từ trần nhà, hay là hiệu ứng đặc biệt nào của nhà ma này. Tiếng thút thít của cô gái nhỏ khiến cái tay đang giữ cổ chân kia cũng vì tội lỗi hay sao đấy mà đã rút lại.
"S-Sylvia..."