Mittelos Classroom

Somania

New member

Dome E.Christian


Chise Watanabe


Shinichi Ishikawa


20570505
Mittelos Classroom

Đương là một học sinh mới chuyển tới, Dome ắt hẳn đối với ngôi trường xứng danh này lấy làm chẳng mấy quen thuộc, nhưng thanh niên nọ không hề để lộ một chút ngạc nhiên sau khi biết về NHC (và có thể ai cũng vậy), những thông tin này đều đã được gói gọn trong trang chủ của trường học mà hắn từng đọc thấy. Chí ít thứ khiến Dome bất ngờ lại là đãi ngộ của ngôi trường này không lấy làm tệ, có thể đánh giá 4 sao là chắc chắn; hắn lấy làm tự nhủ đó là nếu có phần đánh giá thôi. Và mặc dù hắn thích những công việc đòi hỏi thể chất, nhưng ai lại đi từ chối một buổi bổ túc quan trọng chứ.

"Vậy chắc chắn em sẽ tham gia rồi. Cảm ơn thầy đã nhắc nhở.

Còn gì nữa không ạ? Với tàu thì sao thầy?"

Có những thông tin ắt cần phải nắm chắc: Địa điểm và thời gian thì đều đã có. Đối với loại tàu đệm từ hắn đã sớm quen thuộc - dẫu sao cũng là một kẻ tha hương lạc lối, nhưng chẳng rõ còn có lưu ý gì với việc tập hợp này nên hắn nhân thế hỏi thăm.

--

Nhưng... ngay cả việc ngồi thôi cũng đang bị ảnh hưởng bởi tiếng gót giày va đập cùng nền sàn, rõ ràng tâm tình của chủ nhân nó lấy làm nhàm chán. Chẳng biết là vô tình hay cố ý, nhưng cái âm điệu thành công phá hoại lấy một kẻ đã học về Tapdance; khiến sống lưng hắn lạnh toát, vì chỉ chút thôi khiến thứ gọi là hoàn hảo sứt sẹo của hắn chệch nhịp, tựu chung là 'chướng'.

Mất chừng vài giây phút để hắn chạm mắt kẻ đang gây sự chú ý, của hắn, thiếu nữ đến từ Nhật Bản đã giới thiệu từ ngay đầu. Lấy ví von để đặt cạnh cô gái, hắn sẽ tự chọn loài hoa oải hương; xoắn xuýt, ngậy và gắt tuyệt đối.

Hắn cất tiếng gọi, tựa như đáp lại lời đầu của thiếu nữ:

"Bạn học Watanabe, hân hạnh làm quen."


@nhclaire @Ultimate





 
Last edited:

Julie Waston

Active member

Julie Waston



INFORMATION
Mittelos Student Room [??/??/2056]


Chiều cao: 166cm
Cân nặng: 50kg
Sức khỏe: Rất tốt
Thích: sữa
Ghét: bẩn

FDQFWk5.jpeg




 
Last edited:

nhclaire

Member

Chise Wanatabe


Dome E.Christian



CHISE WATANABE
Mittelos Classroom.



Chỉ trong năm phút ngắn ngủi, đã có lác đác bóng dáng đứng dậy rời đi. Thấy thế, tóc xương cá thả chân xuống, cũng nhanh chóng khoác lấy chiếc áo phao dày cộm của mình, chuẩn bị đứng dậy ra về. Cũng chịu thôi, giữa cái mùa mà tuyết tan trên tán lá, hồ nước vẫn còn đóng lớp băng mỏng, ấy thế mà con cả nhà Watanabe vì sáng nay mắt nhắm mắt mở mà mặc trên mình chiếc áo cổ lọ đen mỏng cùng váy JK trắng ngắn quá đầu gối. Đến khi nhận ra thì đã đến gần giờ thi, Chise đành mặc thêm áo phao dày để che đi cái thời trang "trên đông dưới hè" như thế này mà đến trường.

"Bạn học Watanabe, hân hạnh làm quen."

Với dáng dấp nom cũng xem là nổi trội tại đất nước của mình, Chise Watanabe sớm đã quen với việc được người khác chú ý đến. Chính vì thế, có người đến làm quen mình chỉ qua cái màn giới thiệu không mặn không nhạt kia, lại còn là giới tính nam. Rất nhanh chóng, đã gắn mác được lý do người nọ tiếp cận mình. Gật đầu, vốn là hành động cho có lệ thay cho việc từ chối tiếp xúc mà rời khỏi. Tuy nhiên khi đồng tử tím than lướt qua lọn tóc bạch kim chấm trên bờ vai nọ, lại gợi lên cho bóng lưng thiếu niên nghiêm chỉnh đến mức khiến người khác khó thở mà nó từng bắt gặp đầu đông.

"Tôi từng thấy cậu. Ở phòng âm nhạc. Bản La Campanella đó đánh trên nền piano cũng không tệ."

Ấn tượng vô cùng người nào dùng tay phải điêu luyện tới mức đó luôn.

"Làm quen thì cũng phải giới thiệu bản thân mình chứ nhỉ?"






 
Last edited:

Ultimate

Administrator
Staff member
PROLOGUE
Mittelos Classroom, 5-5-2057


Shinichi Ishikawa
Mọi người sẽ đi tàu Maglev Train khởi hành lúc 8h tối và tới nơi vào 8h sáng hôm sau.
Có thông tin về tàu Maglev ở thư viện, ai rảnh có thể xem qua.


Mười hai tiếng di chuyển trên tàu, trên tàu cũng khá đầy đủ cơ sở vật chất hiện đại, tàu sử dụng công nghệ khá hiện đại và hoàn toàn không cần người lái nên Shinichi nghĩ đám học sinh có thể tự mày mò về con tàu. Ở trên tàu cũng có đồ ăn đồ uống tự phục vụ, còn có cả quầy bar nữa, đứa nào đứa nấy cũng đủ tuổi uống rượu cả rồi nên cứ thoải mái quẩy nát cái tàu cũng được.


Shinichi Ishikawa
Có thể ngắm biển nữa, à quên, đi buổi đêm thì có thấy gì đâu.
Khởi hành ở Platform 8 nhé mấy đứa.


Nagito Komaeda
Ga số 8? Em có vé VIP nên check-in sớm nhé thầy, nghe nói cái ga đó ... kì quặc lắm.


Shinichi Ishikawa
Buồn cười phết đấy trò Komaeda, nhưng cứ tự nhiên. Hokkaido có nhiều ma lắm nên các trò đi đứng nhớ nhìn trước nhìn sau.


Những người sáng tạo nội dung - content creator toàn tới Hokkaido để tác nghiệp thôi, ma quỷ nghe nói ở Hokkaido nhiều hơn mấy vùng khác ở Nhật Bản. Nhưng mà ở đây toàn là thám tử, những người tin vào logic và thực tế chứ làm gì có ma quỷ ở đây.


 

Encyclopaedias

New member

Navie De La Croix


Miya Kiryu


INFORMATION
MITTELOS CLASSROOM

”Ừm, chào buổi sáng. Cậu ăn cơm chưa?”

Công tâm mà nói, Navie thừa nhận nó rất kém trong khoản giao tiếp, nó không biết phải mở đầu hay duy trì một cuộc trò chuyện theo cách nào. Nhưng, sống trong môi trường cần sự hợp tác của tập thể, nó đang dần làm quen với điều này.

Trong bầu không khí lớp học sôi nổi, sự chú ý của bốn mắt vô tình va phải cô bạn mang mặt nạ cáo kia. Tự dưng Navie nghĩ, liệu có nên thử làm quen với bạn không ta?

Nó đi đến chỗ của người bạn mới cùng thanh ngũ cốc - vật không thể thiếu trong túi của Navie - trên tay, mở đầu bằng một câu chào hỏi không thể nào văn mẫu hơn. Sao nghe cứ như mấy anh trai muốn làm quen với người ta ấy nhỉ?

Không biết người khác sẽ phản hồi ra sao, nhưng đối với Navie, nó dường như có thể dễ dàng bị “dụ dỗ” nếu bạn tiếp chuyện với nó cùng một món đồ ngọt nào đó.

@Ultimate
 
Last edited by a moderator:

Somania

New member

Dome E.Christian


Chise Watanabe



20570505
Mittelos Classroom

Nếu ngươi là một con người ưu tú, một giống loài nổi trội; ngươi sẽ nhanh chóng nhận ra ai là đồng loại của mình, vì một dây chuyền mới có thể tương thích với nhau, dẫu cho đặc điểm của chúng hoàn toàn không tương xứng.

Âm nhạc là thứ đã quá lấy làm quen thuộc, vì nơi phát ra âm thanh trên cùng một giai điệu sẽ trở thành một bản nhạc. Mà những bước đi của loài người trong thời đại kì tích đều là những bước nhảy vọt: giờ nay thứ người ta quan tâm là bản nhạc đến từ vũ trụ. Giọng hát chính là thiên nhiên, là thế giới, nhà phát hành NASA. Bắt nguồn từ Perseus galaxy cluster, giờ đây thứ công nghệ này đã được mã hóa thành phần mềm chuyển đổi âm thanh, đến nỗi các nhà soạn nhạc chỉ chăm chăm để tạo ra một bản nhạc của hệ tinh hà. Bản nhạc kinh điển của Niccolò Paganini; đã quá ít người biết, quá kén người nghe.

Nhưng hắn, bóng ma của thời đại cũ; mắc trong mình sự lệch lạc thời đại đã sớm coi hành vi của mình là điều hiển nhiên, thậm chí việc người ta không nhận ra các dấu vết lịch sử đã lấy làm thường thức. Đôi tròng mắt co rút cùng biểu cảm kinh ngạc đã quá rõ ràng; dành cho một thiếu nữ có thể nhận biết được bản nhạc nọ.

Thì ra hoa oải hương cũng không gắt đến vậy.

"Nó không hoàn hảo, nhưng tôi vẫn xin nhận nó như một lời khen."

Dome đáp lời, hắn vẫn nghiêm thói, tựa như chưa từng thấy thói tùy ý của cô gái; rõ ràng, hắn đã xưng danh mới vài ba phút trước. Tròn vẹn vành cung hoàn hảo tạo một nụ cười tiêu biểu:

"Dome E.Christian, học sinh chuyển trường. Nhắc đến phòng âm nhạc, xem ra cậu cũng biết không ít, có muốn đến đó chứ?"

Ngỏ ý mời chào, nếu thiếu nữ đáp ứng, hắn tự nhiên sẽ bước chân. Trên thực tế, quyết định của hắn, có là kết quả nào cũng chẳng thay đổi.

@nhclaire






 

Julie Waston

Active member

Julie Waston

Vincent Nguyen



INFORMATION
Mittelos Student Room [??/??/2056]


Tiếng gõ trên mặt bàn kéo Julie trở về từ phòng vẽ trong trí tưởng tượng. Trên cuốn sổ A5, những nét chì đã thôi sột soạt, để lại trên mặt vở những đường nét chưa hoàn thành từ bức chân dung góc nghiêng của một người con gái. Vén mấy lọn tóc lòa xòa che khuất tầm mắt qua một bên, mèo Anh ngước nhìn kẻ vừa xâm phạm không gian riêng của mình- một tên cao lớn lênh khênh, với mái tóc đen và nước da vàng đặc trưng của người châu Á. Hắn rất điển trai, có vẻ là một cậu ấm lắm tiền nhiều của nhiễm phải thói ăn chơi trác táng như bao cậu ấm khác ngoài kia, và cô thì không có hứng thú gì nhiều với những kẻ như vậy. Đôi mắt màu hổ phách hờ hững ném qua cho kẻ kia một ánh nhìn, rồi lại hướng sự tập trung về cuốn sổ A5.

"Chào cậu. Tôi đang bận cái này một tí, khi nào xong tôi sẽ đi về sau."

Cách nói chuyện có vẻ khác với bình thường một chút, có phần cọc cằn hơn, hẳn là để khiến cho người kia biết khó mà lui thay vì tiếp tục kiếm cô bắt chuyện. Nếu mà vẻ bề ngoài của cậu chàng nghiêm túc lịch sự hơn một tí, thì những lời phải nghe sẽ không khô khan như thế này rồi...

FDQFWk5.jpeg
@Absolute Darkness




 

Ultimate

Administrator
Staff member
PROLOGUE
Mittelos Classroom, 5-5-2057


Miya Kiryu
ナビエ ですね? (Navie-san, Desu ne?) おはようございます (Ohayōgozaimasu), もう食べました (Mō tabemashita).


Cô gái đeo mặt nạ cáo sổ một tràng tiếng Nhật, cúi đầu cảm ơn Navie. Cô cười tủm tỉm, hơi nhếch mép như kiểu vừa chiếu tướng được cô bạn đang nhai thanh ngũ cốc trên miệng. Trong tiếng Nhật không có từ Vi mà chỉ có từ Bi, nên Miya gọi Navie là Nabie-san. Nhưng mà bỏ qua chuyện đó, nãy Miya nói được tiếng Anh mà.


Miya Kiryu
Đùa thôi, mình biết tiếng Anh. Mình là Miya Kiryu, rất vui được gặp cậu. Cậu chưa ăn sáng hả?


Nhìn cô bạn trước mặt đang ăn thanh ngũ cốc xong hỏi người ta ăn sáng chưa. Miya nghĩ Navie định rủ mình đi ăn sáng hay sao đó, cô cũng không ngại. Học viện Mittelos cũng không thiếu chỗ để ăn.


Miya Kiryu
Phòng cậu có gì ăn không, mua gì rồi bọn mình về phòng cậu ăn nhé?


Miya cười tươi, nháy mắt với Navie, như một con cáo gian manh.


 

Absolute Darkness

Active member




Vincent Nguyen

Julie Waston


May 2057 || Lớp học

Nhìn cô gái trước mặt đề phòng mình như phường trộm cướp, nụ cười trên mặt Vincent hơi cứng đờ một tí rồi uyển chuyển biến thành một nụ cười bất đắc dĩ. Sau khi tự check lại tác phong của bản thân xem có lỡ làm ra chuyện tội lỗi nào với cô nàng này trước đây hay không... hình như là không có?

Nghĩ vậy, cậu ta nghĩ thầm chắc có lẽ cô nàng đang có chuyện gì không vui, hoặc có thể là do cậu ta đang quá chăm chú vào tác phẩm của mình mà bị người khác đến làm phiền nên khó chịu chăng?

"Ồ... xin lỗi, làm phiền rồi. Vậy mình về trước nhé."

Vincent mỉm cười lịch sự, đặt lên bàn cô gái một viên chocolate dừa hiệu Raffaello rồi nhanh chóng rời khỏi lớp.

Khép cánh cửa lại phía sau, Vincent tựa lưng vào bức tường bên cạnh, mở điện thoại ra nghịch. Bỏ một cô gái đang buồn ở một mình đâu phải tác phong của một quý ông đâu chứ. Vincent không làm thế.

Cậu ta đứng chờ.

@Julie Waston


aaa
 

nhclaire

Member

Chise Wanatabe


Dome E.Christian


Nagito Komaeda



CHISE WATANABE
Mittelos Classroom.


Suy cho cùng thì đừng nên chọc vào người thiếu ngủ, nhất là người có thể giữ cho bản thân thiếu ngủ gần hai ngày trời để ôn thi, định lực cao thì chả ngán đứa nào đâu. Vốn dĩ hai hàng lông mày của con cả nhà Watanabe đã xa rời nhau ngay cái hành động quay ngoắt lưng và tự tiện của cậu trai họ Christian, đôi Mary Jane chuẩn bị đi về phía cửa ngược lại, song ý định không nán lại thêm tại trường học này thêm bất cứ giây nào của Chise lại đổi hướng khi nhìn thấy mái tóc trắng dài khác.

Chise và Dome, hai cái tên đều nằm ở hàng đầu trong bảng chữ cái nên vị trí xếp rất gần với bàn giáo viên tại kỳ thi chung. Vì thế cuộc đối thoại không hề bí mật về việc nơi mà trường sắp xếp kì lạ thế nào nào của đàn anh đã thu lại hết vào tai tóc xương cá, không sót chữ nào.

"Kì quặc là như thế nào vậy ạ?" - Nó lên tiếng hỏi một câu không đầu không đuôi với đàn anh.

Ai mà biết được người con của Nhật Bản này có thật sự không biết chuyện Hokkaido là thánh địa của chuyện yêu ma quỷ quái hay không. Nhưng mà đến chuyện bạn cùng lớp vừa giới thiệu một phút trước, một phút sau suy nghĩ đã bay biến đi thì chuyện người này cơ bản không hề quan tâm tới đất nước mình sống được ngót nghét mười tám năm là hợp lý mà. Huống hồ chi hộ khẩu của Chise là ở Tokyo chứ chẳng phải vùng cực Bắc Nhật Bản nữa.

"Cậu bạn này muốn trình diễn một đoạn nhạc giao hưởng, anh đi cùng bọn em không?" - Sau khi đợi Nagito trả lời câu trước, nó lập tức đã chuyển chủ đề sang tiếp ở câu sau.

Gộp chuyện mình hứng thú chút chút với chuyện mình hứng thú nhiều chút lại thành một, sắp xếp thời gian như thế này là quá hợp lý.






 
Last edited:

Julie Waston

Active member

Julie Waston

Vincent Nguyen



INFORMATION
Mittelos Student Room [??/??/2056]


"Ồ... xin lỗi, làm phiền rồi. Vậy mình về trước nhé."

Ơ...ủa?

Julie không ngờ câu nói của mình lại có tác dụng lớn đến như thế, khiến cậu chàng kia một phát đi luôn. Nhưng chỉ là bất ngờ một chút xíu thôi rồi lại tiếp tục chuyển sự tập trung vào bức vẽ trên quyển sổ A5.

....

Ừm, có vẻ một khi đã bị gián đoạn cảm hứng thì khó mà vẽ tiếp được nữa, vậy nên gái Anh quyết định gập sổ đứng lên sau vài phút trôi qua. Cô thu dọn đồ vào trong cái cặp nhỏ, mang lên vai, sau đó hơi cúi người kéo áo khoác cao lên tận cổ. Tuy rằng trời không lạnh đến mức đó, nhưng cô khá thích làm như vậy để có thể rúc vào trong phần cổ áo phình ra.

Sau khi đã tắt điện và ngắt cầu dao của phòng học, đảm bảo tiêu chí tiết kiệm điện năng và an toàn phòng cháy chữa cháy, gái Anh mới đóng cửa lớp để đi về. Suýt nữa thì cô đấm vào cái bóng đen không biết lù lù ở bên cạnh từ bao giờ, nhưng may là cô kịp dừng lại khi nhận ra đó là người vừa nãy gõ bàn học của mình. Hình như hắn ở đây cố ý chờ Julie thì phải...

"Sao cậu chưa đi về, tính vô lớp làm trò gì xấu xa hả?"

Gái Anh xách cặp lên đi thẳng một đường, bỏ lại cho cậu trai một câu ráo hoảnh.

FDQFWk5.jpeg
@Absolute Darkness




 
Last edited:

Encyclopaedias

New member

Navie De La Croix


Miya Kiryu


INFORMATION
MITTELOS CLASSROOM

Cô bạn trước mắt vừa sổ một tràng tiếng địa phương. Điều đó khiến Navie phải đứng hình mất gần 30 giây để khởi động lại bộ xử lí trong não của mình. Nó cảm thấy hệ điều hành của bản thân có vẻ chưa được thiết lập để xử lí những tình huống như thế này. May mắn thay, Miya đã kịp giải thích lại điều cô bạn vừa nói ngay sau đó.

Trái ngược với Navie, có vẻ Miya là một cô gái có phần hướng ngoại và khá năng động. Khác biệt thế này, hành trình tiếp theo nếu đồng hành cùng nhau chắc sẽ thú vị lắm đây.

"Phòng tớ hình như không có gì ăn được cả. Chúng ta đi mua nhé?"

Navie thầm cảm thán về sự nhanh nhạy trong phán đoán của cậu ấy. Rõ ràng là nó chưa nói gì về việc muốn mời Miya ăn sáng cùng, nhưng cậu ấy có vẻ cũng đã đoán ra mất rồi.

@Ultimate
 
Last edited:

Ultimate

Administrator
Staff member
PROLOGUE
Mittelos Classroom, 5-5-2057


Arlo cau mày khi nghe Vincent thao thao bất tuyệt, hoá ra là người theo chủ nghĩa cộng sản. Đúng là cậu có tí gốc gác theo phía Đông khu vực Châu Âu, như Vincent nói là Slav nhưng mà cậu rời khỏi đó để tìm kiếm một cuộc sống tốt đẹp hơn rồi. May mắn thay là chủ đề quay trở lại vấn đề trượt tuyết trước khi bị đá sang chính trị.


Arlo Harlow
Tôi chỉ xài đồ giá tầm trung thôi, đắt tiền thì phải tìm hiểu đấy. Mới quen mà cậu đã cho người khác đồ xịn hả?


Thực ra thì Arlo không biết loại nào đắt tiền, mà có biết thì cũng không dùng bao giờ nên không dám đề xuất cho người khác, nhất lại còn là người mới quen nữa. Chàng trai ngạc nhiên vì Vincent trông có vẻ giàu. Giàu như nhân vật trong bộ phim Crazy Rich Asian vậy. Mà những người giàu ở học viện này thì quá hiếm. Làm cảnh sát, thám tử, thường là xuất thân từ những nhà không phải có điều kiện.


Arlo Harlow
Cậu có vẻ giàu nhưng lại vô đây? Nhà cắt viện trợ?


 

Absolute Darkness

Active member




Vincent Nguyen

Julie Waston


May 2057 || Lớp học

Vincent đứng chờ được một lúc thì nghe thấy tiếng kéo bàn ghế và tiếng bước chân đi ra phía cửa, đoán chắc người ở trong chuẩn bị ra về, cậu ta bèn đứng dịch qua một chút để né đường, ai dè vừa bước qua một bước thì một tiếng vút xẹt ngang qua mặt.

"..."

Vincent nghiêng người né đi theo bản năng, nhưng thật ra mà nói thì do chênh lệch chiều cao giữa hai người nên cho dù Julie có đánh trúng cậu ta thì cũng không đánh trúng chỗ yếu hại (chủ yếu là cái mặt) của cậu.

Cú đấm dừng lại giữa đường, có vẻ như cô nàng nhận ra cậu ta nên thắng lại kịp lúc. Sau khi ném lại cho cậu ta một câu không đầu không đuôi gì hết thì cô nàng bỏ đi một mạch.

Vincent bèn vác cặp lững thững đi theo phía sau.

"Cô gái cậu đang vẽ đấy, là người nhà của cậu hả? Mình thấy cậu có vẻ như có tâm sự?"

Cậu ta chân dài cẳng dài nên không tốn mấy sức đã bước lên đi song song với Julie.

"Muốn đi làm vài ly không? Mình mời cậu nhé?"

Nếu Julie quay sang thì sẽ thấy Vincent đang cười với cô.

@Julie Waston


aaa
 

Julie Waston

Active member

Julie Waston

Vincent Nguyen



INFORMATION
Mittelos Student Room [??/??/2056]



“Julie xin phép từ chối trả lời câu hỏi của cậu về bức tranh này.”

Vùi một phần khuôn mặt vào trong cổ áo, Julie không thèm nhìn qua người kia mà trả lời luôn. Sở dĩ có thái độ như vậy bởi vì cô đang giận người trong tranh vẽ nên không muốn nhắc đến cậu ta chút nào.

“Muốn đi uống rượu cùng thì ít ra cũng nên biết tên nhau chứ? Tôi là Julie Waston, còn cậu?”

Mèo Anh chìa một bàn tay qua người bên cạnh, với ý muốn làm quen trước khi cô chấp nhận lời mời đi nhậu của cậu ta. Công nhận chân dài thì đi hay chạy gì cũng nhanh hơn chân ngắn cả, cô cảm thán. Hèn gì lúc nãy cô đi trước cả một đoạn xa mà hắn chỉ mất chưa tới nửa phút đã đuổi kịp.

FDQFWk5.jpeg
@Absolute Darkness




 

Zyaire Vie

Member

Zyarie Vie


INFORMATION
MITTELOS CLASSROOM
[2056.05.05]



Zyaire buồn chán nhìn lớp học ồn ào. Cô... cô cũng muốn nói chuyện! Đầu cô xoay mòng mòng được một lúc, dường như hạ quyết tâm làm gì đó liền xé thêm hai trang giấy trắng ở sổ nhật ký (đã xé trước đó 6 tờ). Trang đầu bị gió thổi lật, để lộ một đoạn note:


(Một dòng chữ quá xấu không dịch được nhưng viết to đùng)
Chỉ tiêu:
- Người nhìn vào khiến mình phải thốt lên "ai vậy trời". Optional tại mình nhìn ai cũng nghĩ vậy haha
- Có thể giao tiếp cùng ngôn ngữ
- Thân thiện một tí...
- Không chết. (Mực nhòe, có vẻ là viết vội)


Cô gái gấp hai tờ giấy rồi ném hai cục giấy sang hai phía một trên một dưới. Một viên lăn lên bàn của một bạn nữ ngồi đầu, cái còn lại được gấp gọn rơi trúng đầu một bạn nam.

Mình đi chơi. Mình sẽ đi chơi! Với ai? Chơi... Đi công viên giải trí thôi!
Mình chán lắm, rủ mình đi chơi nhéee!
(Kèm theo một số vết mực và hình nguệch ngoạc)
Chào bạn! Hôm trước mình có gặp bạn mà chưa kịp chào hỏi, phải nói là bạn xinh gái lắm!! Hơi ngại nhưng mình không biết lớp có một người đẹp như vậy đó, ngày kia tụi mình đi mua sắm chuẩn bị cho hôm đi dã ngoại nhé! Nếu bạn bận thì cứ thủ tiêu tờ giấy này đi, cảm ơn bạn nhiều. Thân ái (Kèm theo một emoji nháy mắt rất phởn)

Zyaire ngượng ngùng gục mặt xuống bàn, lại nhìn thấy một tờ giấy được gấp gọn gàng khác. Không phải cô vừa ném cái này đi rồi sao...???!!!








@Absolute Darkness
@ryanclow
 

Absolute Darkness

Active member




Vincent Nguyen

Julie Waston


May 2057 || Lớp học

"Vincent Nguyễn Thế Nam, tên của mình khó phát âm lắm, cứ gọi mình là Vincent là được rồi."

Vincent mỉm cười, nhìn bàn tay đang chìa ra của Julie và nhét vào đó thêm một viên chocolate nữa.

"Đừng để bụng đói đi uống rượu, có hại cho sức khỏe."

Cậu ta nghiêng đầu, nhìn Julie như thể đang chờ cô bóc viên chocolate ra ăn.

Choice:
- Ăn chocolate
- Từ chối chocolate
- Vẫn nhận chocolate nhưng bảo là để ăn sau
- Khác

@Julie Waston


aaa
 

Absolute Darkness

Active member




Vincent Nguyen

Zyaire Vie


May 2057 || Lớp học

Vincent đang ngơ ngác buồn ngủ thì bóc một tiếng, một vật thể lạ vừa đáp thẳng vô đầu cậu và vừa vặn lăn xuống mặt bàn.

...?

Cậu ta cẩn thận nhìn quanh xem ai là người ném thứ này vô đầu mình thì nhìn thấy một cô gái đang ngại ngùng úp mặt xuống bàn. Hử? Con gái à? Không phải là thư tỏ tình đấy chứ?

Vincent khó hiểu mở tờ giấy ra xem. Sau khi đọc đi đọc lại bức thư hai lần thì cậu ta khá chắc là người như cậu ta thì có thể đẹp, nhưng không thể đẹp gái. Vậy chắc là bức thư này gửi nhầm địa chỉ rồi nhỉ?

Hoặc là không...?

Cậu ta nhướng mày suy nghĩ một chút rồi nhanh chóng viết thư hồi đáp tờ giấy, sau đó ném trả lại cho cô gái tóc đen.

Xin chào,
Mình nghĩ là cậu gửi nhầm lá thư này cho mình. Nhưng nếu cậu vẫn cần người đi mua sắm cùng thì mình là Vincent, số điện thoại của mình là [insert sdt]. Cậu có thể nhắn tin cho mình bất cứ lúc nào. Nếu không phải, cậu cứ bỏ qua lá thư này nhé :3
Btw, lần đầu tiên có người khen mình "xinh gái" đấy, cám ơn cậu :3 mình cũng nghĩ cậu rất xinh gái đấy ;P

@Zyaire Vie


aaa
 
Last edited:

Julie Waston

Active member

Julie Waston

Vincent Nguyen



INFORMATION
Mittelos Student Room [??/??/2056]


"Huh, Julie cảm ơn. Không có bỏ độc đấy chứ?"

Gái Anh bẻ viên chocolate ra làm hai nửa, bỏ một nửa vào miệng nhai rồi đưa phần còn lại cho Vincent.

"Ăn đi, kẻo lát lăn đùng ra ở quán là Julie bỏ lại luôn đấy."

Một ít chocolate còn dính ở môi của Julie, nhưng có vẻ cô không nhận ra mà tiếp tục đi thẳng đến chỗ thang máy. Cái đèn trước thang máy sáng lên khi cô ấn vào nút đi xuống ở cửa thang. Hầu như cả trường đã về hết rồi, thế nên Julie chỉ mới đứng đợi bốn năm giây thì thang máy đã tới. Bước chân không ngắn cũng không dài, đủ để gái Anh vào trong thang máy và nép vào góc tường bên trong. Cô hơi thò đầu ra ngoài, tay ấn nút giữ thang máy.

"Nhanh lên, không là đi bộ đó."

FDQFWk5.jpeg
@Absolute Darkness




 
Last edited:

Absolute Darkness

Active member




Vincent Nguyen

Julie Waston


May 2057 || Lớp học

Vincent mỉm cười nhận lại nửa viên chocolate của Julie đưa cho mình và cho vào miệng nhai luôn. Có lẽ cô nàng sợ cậu ta bùa phép gì đó với viên chocolate này nên cậu ta cũng chẳng ngần ngại mà chứng minh sự trong sạch của mình. Cậu ta cảm thấy hơi buồn cười khi không hiểu mình đã làm gì mà bị phái nữ tránh như rắn rết thế này, vội đến mức có vẻ như cô nàng còn không thèm để ý đến vết chocolate dính lại ở khóe môi mình nữa. Giờ trong mắt Vincent thì Julie trông chẳng khác nào một chú mèo xù lông, ăn xong mà quên liếm mép...

Vincent cố nhịn cười mà bước vào thang máy dưới sự thúc giục của Julie. Lúc cánh cửa thang máy đóng lại, cậu ta từ tốn lấy khăn giấy và một chiếc gương mini từ trong balo của mình ra đưa cho Julie.

"Chỗ này này..."

Vincent mỉm cười, dùng tay chỉ chỉ vào môi của mình, tế nhị ra hiệu cho Julie, sau đó liền quay sang chỗ khác, rút điện thoại ra đặt app gọi taxi đến quán bar.

Hai người bước ra khỏi thang máy, Vincent trao đổi nhanh gọn vài câu với tài xế rồi cúp máy, sau đó quay sang cười với Julie.

"Cậu có hay đi uống rượu không? Có đặc biệt thích loại nào, hay ghét loại rượu nào không?"

Lady first mà. Luôn luôn hỏi ý các quý cô trước khi tự mình đưa ra chủ ý gì đấy, đặc biệt là khi muốn đưa người ta đi uống rượu ngay lần đầu gặp gỡ.

@Julie Waston


aaa
 

Gà Không Cay

New member


||
OF NUMBER NINE AND NESTS



Ivan Von Furstenberg
Vincent Nguyen
Arlo Harlow


00.


Sao nhỏ ni lại nghĩ rằng người như mình sẽ có tiềm năng học tiếng Hàn vậy. Von nghĩ như vậy nhưng không biểu lộ ra ngoài, anh vốn giỏi khoản vờ vĩnh như vậy - Vờ như mình chẳng thuộc về câu chuyện này, vờ như mình là cái đứa ngờ nghệch sẽ nhảy cẫng lên chỉ vì chút sự nhỏ nhặt (nhưng phải nhớ rằng hiện tại anh không phải là hắn). Đương câu chuyện vẫn tiếp tục diễn ra, nhằm để máu không dồn cả vào nào vì cái thế ngửa cổ lật đầu nì, Von xoay người về sau để họ tiện bàn chuyện.

"Tôi hả? Ờ... tôi là người Việt Nam, nhưng chuyển đến Camerata sống cũng gần chục năm rồi, nhà cũng ở gần đây thôi. Còn cậu? Nghe tên với nhìn ở ngoài nhìn cậu giống dân Slav nhỉ? Có khi chúng ta sẽ là anh em tốt, cậu biết đấy, tình anh em xã hội chủ nghĩa giữa Liên Xô và Việt Nam, những người anh em Bolshevik..."

"Tớ không chắc lắm nhưng cậu có thể xem là như vậy." Họ Furstenberg hùa theo cái rụp, mắt đen lăn tăn trên cái bộ điệu dở dở khờ khờ của cậu Vịt vàng "Tớ thấy tình anh em xã hội thế cũng không tệ" Dù ảnh nghe ảnh hỏng hiểu gì ráo

Mà hình như cái chuyện của cái đám ba đứa này nó đang sai sai.. Von Furstenberg trong một khoảng hiếm hoi tỉnh táo đã tỏ bày là vậy. Gấu đen nhìn "người anh em xã hội chủ nghĩa" Vịt vàng (Vincent), rồi lại nhìn sang "người anh em không xã hội chủ nghĩa" Duolingo Nhân sâm, rồi lại nhìn chỗ khác. Hóa ra đây là cách người giàu nói chuyện phiếm. Von không chắc lắm về gốc gác của mình, chắc chắn bố và mẹ của anh đã từng nhắc đến đôi ba lần nhưng anh đã quên bẵng. Có vẻ anh không có sự quan tâm tối thiếu cho những việc cơ bản như thế, hoặc rằng vốn dĩ anh chẳng quan tâm đến chuyện gì.

"Hai cậu có đồ trượt tuyết chưa thì nhớ mua đi nhé. Mình có một bộ của hãng Praxxis rồi."

"Tôi chưa có, nhưng mua một bộ chắc cũng lẹ thôi. Cậu tư vấn dùm tôi bộ nào xịn nhất đắt nhất mà giao hàng liền được không? Ngoài ra còn cần gì nữa mà phải dùng đến nhiều tiền cậu tư vấn giúp tôi luôn, nếu cậu cần đổi bộ khác xịn hơn tôi tặng cậu luôn cũng ok."


"..."

Cái hào quang kim chủ giàu nứt đố đổ vách, dương quang đại thiếu gia với cái thìa vàng 4 số 9 chà bá nhét cuống họng gì đây chài.. Trong một khoảnh hớ hênh đấy, nếu Arlo và Vincent có để ý thì họ có thể thấy con mắt Von Furstenberg khẽ giựt giựt góc 15 độ biên độ mỏng. Có thể là tính tới thời điểm hiện tại, Von chưa gặp một "con cừu béo", "tâm điểm để lợi dụng", "miếng mồi thơm lừng của đa cấp" như vậy đâu nha.

"Hoặc cậu có thể thuê một bộ khi tới đó. Như vậy sẽ tiết kiệm hơn." Von đưa tay ra, đầu ngón gõ nhẹ trên mu bàn tay đối phương (nếu tay Vincent có đặt trên bàn, không thì chỉ là gõ trên mặt bàn thôi) hòng thu hút sự chú ý của cu cậu. Anh cảm thấy chắc tại cái dây thần kinh số 8 của bản thân hơi dãn thôi chứ thiệt tình làm gì có ai lại nói thế bao giờ "Hoặc là mua một bộ rẻ thôi, phòng khi cậu vừa mua đã làm gãy nó rồi."

Von nói bằng giọng trêu chọc, không có sự nghiêm túc gì ráo trong lời nói của anh mà tổng thảy chỉ là một lời khuyên bình thường nhưng nếu không nghe thì ảnh dũi. Đoạn, Von Furstenberg nghĩ đến cái ván trượt ở nhà mình, liệu rằng nó có còn tồn tại trên cõi đời này không hay là ảnh đã hóa kiếp cho nó vào một hôm nào đó trong năm ngoái rồi nhỉ? Không có nhiều món đồ sống sót sau sự "càn quét" của Von với hằng hà sa số những trò quái đản chẳng hạn như đánh võng xong lăn cả thây vào gốc cây, một cú nhảy xoay 360 độ (theo trục Ox) xong mất thăng bằng rồi người một bên ván một bên,..

Chắc sắp tới sẽ là Titanic trên ván.

"Cơ mà yên tâm, tớ và Arlo sẽ không để cậu thành người tuyết hay lao đầu vào cây đâu." Von nghĩ vậy, hẳn người có ván trượt như Arlo sẽ giỏi trượt tuyết nhỉ, làm gì có ai chỉ mua ván thôi mà không biết xài (trừ cao phú soái Vịt kia mới đòi mua cặp ván xịn nhứt mà bản thân thì không biết xài) "Bằng không thì cậu cứ lao vào tớ cũng được. Tớ đỡ được." Von lại đùa bỡn

Xét về chiều cao và khổ người thì đó cũng chẳng phải việc khó nhằn gì.

"Sau khi trượt tuyết xong thì chúng ta có thể đi ăn lẩu cho ấm người, dù tớ thì muốn uống vodka hơn."

@Ultimate @Absolute Darkness



 
Top