The Flow of Fate
"Cái chết là một thứ lạ lùng. Người ta sống cả đời như thể nó không tồn tại, thế nhưng nó là một trong những lý do quan trọng nhất để sống."*
Cô gái nhỏ đứng bên cạnh Julie khi cậu khoác chiếc áo dạ lên thi thể của thầy. Nếu không phải vì cảnh tượng vừa nãy thì có lẽ bất kỳ ai đi ngang qua đều sẽ nghĩ, người ở đây hẳn đang có một giấc ngủ êm đẹp - dưới màu trời hoàng hôn và gió biển. Nhưng một suy nghĩ ích kỷ len lỏi trong tâm trí Flavia, và ở đó cô nhìn thấy mình và những học sinh khác đang nhận tấm bằng tốt nghiệp từ thầy.
Và bỗng nhiên cô thấy sợ, một nỗi sợ kì lạ. Thường chúng ta sợ cái chết, nhưng có lẽ chúng ta sợ hơn khi nó mang đi một ai đó chứ không phải chính chúng ta. Bởi vì nỗi sợ hãi lớn lao nhất khi đối mặt với cái chết là việc nó sượt qua chúng ta. Và bỏ chúng ta lại một mình.
Thời gian cũng là một thứ kì lạ.
Có cái gì đó vỡ vụn trong cô khi cô Sachiko và thầy Johan mất, và nếu trái tim của Flavia là một mảnh pha lê lớn thì hẳn chúng đã vỡ ra hàng nghìn, hàng vạn mảnh và cứa vào mọi miền ký ức, để lại những vết thương mà thời gian không thể nào chữa lành.
Chọn trở thành một thám tử cũng là một quyết định kì lạ.
Bởi lẽ điều đó có nghĩa là bọn họ sẽ phải chịu gấp trăm, có lẽ là gấp nghìn lần sự mất mát phải trải qua trong một đời người. Và đó không phải chỉ là của riêng họ, mà còn cho cả những cuộc đời và số phận khác. Hầu hết chúng ta sống vì khoảng thời gian phía trước, và chỉ quay đầu lại khi nhận ra chúng ta đã có nhiều thứ sau lưng hơn là trước mặt. Một số người sống vì ký ức. Vì những bài giảng muộn trên lớp, nắng rọi qua khung cửa sổ. Hay là vì những cái xoa đầu, lời khích lệ cuối cùng của buổi hoàng hôn. Cái nắm tay thật chặt, với người mình thương yêu nhất.
Những thám tử, họ sống vì tương lai của người khác.
Không phải Flavia không cảm thấy đau buồn, chỉ là từ khi quyết định trở thành thám tử, cô đã để những nỗi buồn đó trở về với biển cả và bầu trời. Cô sẽ khóc, có lẽ vào một ngày khi những đám mây đã không thể chịu nổi và làm ướt áo người cô yêu. Nhưng chỉ không phải là bây giờ. Tóc hạt dẻ cúi người, thu vào tròng mắt hình ảnh cuối cùng của người thầy đáng kính. Cơn bão trong lòng cô đột ngột dịu lại.
Sự đau buồn là một thứ lạ lùng.
.
.
.
"Bạn Higuchi, mình có thể nhờ cậu khám nghiệm tử thi được không?"
Inspect thi thể Johan Eleanora.
※Trích "Người đàn ông mang tên Ove", Hoàng Anh dịch.